Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2019

Kết thúc

*
Đã một giờ trôi qua kể từ khi những người lính ở Sống Cầu Tokyo đã biến mất cùng với Eihort.
Quân đội của lực lượng đồng minh đã hoàn toàn thành công trong việc vây quanh Sống Cầu Tokyo.
Thế nhưng……
“Thứ sương mù này là gì đây?”
“Tôi không thể nhìn được cái gì ở bên trong cả……?”
Lực lượng đồng minh đang do dự trước mặt lớp sương mù đen đặc không rõ nguồn gốc bất ngờ bao trùm khắp toàn thể Sống Cầu Tokyo cùng lúc với sự biến mất của Eihort.
“Nhìn ghê quá. Cứ như là lối vào địa ngục ấy.”
Đó là một bóng đen dày đặc như bùn nơi không thể nhìn thấy được một ly nào ở phía trước.
Có lẽ những người lính của lực lượng đồng minh cũng cảm nhận được thứ gì đó nổi da gà từ thứ bóng đêm kinh hãi này, miệng của họ cất lên một sự bất an.
Phớt lờ giọng nói của mấy người lính đó, Innocentius người đang ở trung tâm chỉ huy đã được chuyển tới từ lỗ thủng mà He đục ra, ông ta nói chuyện thông qua truyền cảm tâm trí với chỉ huy của nhóm trinh sát được tạo bởi hàng trăm binh sĩ cử vào bên trong.
{Chỉ huy. Tình hình bên trong thế nào?}
Người chỉ huy của lực lượng trinh sát đáp lại kèm theo với một tiếng ồn.
{--Cảnh tượng đã trở nên rõ hơn khi chúng tôi bước vào. Có vẻ như lớp sương mù này chỉ có ở lối vào. Chỉ có một điều……}
{Sao, có chuyện gì xảy ra hả?}
{Nơi này không phải là Sống Cầu Tokyo phải không……Có một đường hầm tạo ra bởi gạch đá phủ rêu đang kéo dài ở phía trước. Trông cứ như là mê cung vậy.}
“Mê cung……”
“Hừ, rốt cục là cái gì cơ chứ……”
Cách ứng biến không tưởng này đến từ Sống Cầu Tokyo, không những làm kẻ cầm đầu như Innocentius, mà còn khiến cả mấy người Tairon cảm thấy hoang mang và rối loạn.
Câu hỏi đặt ra bây giờ, là liệu cho lực lượng chính của họ tiến công thẳng vào thì có ổn không đây?
Hơn nữa, cái thứ mê cung đó liệu có kết nối với thành phố ngầm nơi bảy triệu người của Sống Cầu Tokyo sơ tán không?
Họ không thể nắm được một chút thông tin rõ ràng nào.
Đó là lí do tại sao cả bên lãnh đạo lẫn bên quân đội không thể đánh động.
Và rồi, đối diện với họ những người còn đang bối rối đó—
“Ta hiểu rồi. Cứ tưởng hắn đang làm cái trò gì đó trước khi chết, vậy ra là hắn làm cái này đây.”
Màu sắc hoàng kim toả ra từ hừ không, cuối cùng hoá thành hình dạng người với đôi cánh và hạ xuống nhẹ nhàng trước mặt Innocentius và những người khác.
Đấng cứu thế Michael của họ đã đánh bại Homura và trở về từ Tokyo ở thế giới song song.
“Mi, Michael-sama!”
“Nếu ngài ở đây đồng nghĩa với việc ngài đã xử lý <Kẻ Dùng Tà Thần> rồi chứ!”
Hướng tới câu hỏi của Tairon người có sắc mặt đang mong đợi, Michael gật đầu xác nhận.
Nhìn tới câu trả lời của hắn, <Ngũ Đại Lãnh Tụ> vui mừng lên giọng:
“Tuyệt quá! Cuối cùng thì chúng ta cũng đã được giải thoát khỏi cái thằng nhãi đáng nguyền rủa đó.”
“Đúng thế! Rốt cục chúng ta đã chờ bao lâu trong việc này rồi……!”
“Vậy là mọi chướng ngại cản trở cho sự nghiệp của Chúa không hoàn thiện đã bị dẹp bỏ……Việc còn lại là sử dụng hết đám cư dân ở Sống Cầu Tokyo để xây dựng làm bức tường thành cho thiên đường thôi, nhưng mà……”
Khi Innocentius thì thầm về điều đó, ông ta nhìn về phía bóng đêm sâu thẳm phát ra từ lỗ thủng He đục và hỏi Michael.
“Michael-sama. Ngài có biết cái thứ bóng đen này, là gì không?”
Michael gật đầu đáp lại:
“Lớp sương mù này là một ranh giới. Điểm đến phía bên kia của lớp sương mù này không còn là Sống Cầu Tokyo nữa, mà đã biến thành một mê cung bóp méo thời không nơi <Tà Thần> Eihort sinh sống. Có vẻ như <Kẻ Dùng Tà Thần> đã sử dụng toàn bộ sức mạnh còn lại của mình để che giấu mọi con người ở Sống Cầu Tokyo vào đáy sâu nhất của mê cung này.”
“Nói cách khác, không nhầm lẫn gì phía trước nơi này là có lũ người của Sống Cầu Tokyo sao?”
“Đúng vậy. Lối ra của mê cung này có kết nối với Sống Cầu Tokyo. Dường như những tên lính đã biến mất cũng ở bên đấy……Ta đã hấp thụ cơ thể của con bé, thế nên ta có thể nhìn thấy rất rõ. Tất nhiên, bao gồm cả khoảng cách tới điểm đến nữa.”
“Ô ô! Thế thì chúng ta phải tiến vào nhanh thôi! Với <Kẻ Dùng Tà Thần> và <Ma Điển Hung Đạn> đã về chầu ông bà, lại có thêm <Bạch Hiệp Sĩ> theo phe của chúng ta, không còn chiến lực nào ở Nhật Bản cần phải lo sợ nữa. Tiếp theo chỉ là trận đấu đã được định sẵn thôi.”
“Thiên đường đã ở ngay trước mặt chúng ta rồi!”
“Thế nên, chúng ta hãy bắt đầu nhanh chóng tổ chức lại binh lính của mình đi.”
Nghe được những lời đáng tin cậy của Michael, phe <Ngũ Đại Lãnh Tụ> háo hức tiến hành chuẩn bị cho cuộc hành quân.
Thế nhưng đối với bọn họ đang như vậy Michael liền nói:
“Không……Lũ con người các ngươi không có khả năng đột nhập vào mê cung này được đâu.”
“Ể?”
Toàn bộ <Ngũ Đại Lãnh Tụ> dồn ánh nhìn về phía Michael tự hỏi ý của hắn ta như vậy nghĩa là gì.
Đúng lúc đó……
{K, kêu gọi trung tâm chỉ huy! Trung tâm chỉ huy xin hãy trả lời!}
Từ đơn vị trinh sát truyền đến một điện tín kèm theo thứ tiếng ồn còn dày đặc hơn cả trước.
Khó có thể nghe được với tiếng ồn ấy, nhưng giọng nói đó rõ ràng là đang ở trong tình trạng hoảng loạn.
{Sao vậy!? Có chuyện gì xảy ra sao!?}
{Có thứ gì đó ở đây, ư, ư a, GYAAAAAAAAAA!!}
{!?}
Đột nhiên, một tiếng thét đánh trực tiếp lên não có thể được nghe thấy, khiến cho Innocentius và những người khác không khỏi nhăn mặt.
Và rồi, không chỉ dừng lại ở một tiếng thét.
{Trung tâm chỉ huy! Khốn nạn! Bên trong lớp sương mù là cả một ổ quái vật!}
{Ư! Đừng, đừng có lại gần đây!}
{Khônggggggggg! Trung tâm chỉ huy, cứu chúng tôi vớiiiiii!}
Giọng nói của các thành viên trong đơn vị liên tục vang lên với tốc độ nhanh chóng và cầu xin được giải cứu.
Những giọng nói đó tăng lên mà không có dấu hiệu dừng lại, và rồi sau khi đạt tới một giới hạn nhất định thì chúng cũng nhanh chóng giảm dần đi.
Đáp lại đó là tiếng của xương cốt bị nghiền nát thành nhiều mảnh và âm thanh xì xụp của một thứ chất lỏng nghe có vẻ rất nhơ nhớp.
Và rồi—như thể có vô số bước chân nhỏ đang đi qua lại, vô số âm thanh sởn gai ốc vang lên xào xạc.
……Khi toàn bộ đều là những thứ âm thanh như vậy, cuối cùng họ không thể nghe thấy một tiếng thét nào nữa.
“……Phản hồi sự sống của đơn vị trinh sát đã ngừng hoạt động.”
Từ <Ban Điều Hành Chiến Sự> ở trung tâm chỉ huy theo dấu vết của đơn vị trinh sát, cứ thế mà thông báo với giọng run lẩy bẩy.
“Michael-sama, đó là……”
“Mê cung của Eihort không chỉ làm thời không bị biến dạng, mà một lượng lớn sinh vật còn tuần tra ở bên trong đó. Ta đoán đơn vị trinh sát đã bị tấn công bởi chúng.”
“Khốn kiếp……! Thằng nhãi đó, trước khi chết vẫn để lại một thứ phiền nhiễu cho chúng ta sao.”
“Chúng ta phải làm sao đây? Mọi binh lính đều đã kiệt sức. Với tình trạng của họ thì khó có thể mà tiến sâu vào đánh bại đám quái vật đó được.”
Những gì Leti chỉ ra là chính xác.
Từ trận chiến trước, phía lực lượng đồng minh cũng phải chịu tổn thất không hề nhỏ gì.
Họ không biết đám sinh vật ấy mạnh cỡ nào, nhưng đó là sự bảo hộ từ <Kẻ Dùng Tà Thần> để lại bằng cách vận dụng hết sức mạnh còn sót lại của mình.
Nó không phải là thứ gì đó thực sự đáng đe doạ, nhưng mối đe doạ này không thể bị xem nhẹ.
Chắc chắn xông vào mà vẫn kiệt sức như thế sẽ rất nguy hiểm.
Với điều này, Innocentius ra quyết định.
“……Vậy thì, hãy dành mười hai tiếng để nghỉ ngơi lấy lại sức. Tận dùng thời gian đó để chữa trị người bị thương và phân bổ lại trang thiết bị, chúng ta cũng sẽ tổ chức lại các đơn vị.”
“Tôi đồng ý với ý tưởng của Đức Ngài. Dù sao quân chủ lực của kẻ địch đã bị xử lý hết, cho dù bọn chúng có bày binh bố trận thêm lần nữa cũng không thành một vấn đề.”
Mấy người <Ngũ Đại Lãnh Tụ> khác cũng tỏ vẻ tán thành trước quyết định này của Innocentius.
Thế nhưng—
“Không, chuyện này không cần thiết. Bởi vì tất cả đều nằm ở trong phạm vi dự đoán.”
Michael chối bỏ quyết định của Innocentius.
--Đồng thời, hắn dang rộng đôi cánh hoàng kim và tạo ra một vòng tròn ma pháp khổng lồ ở phía trên trời.
“““Ể?”””
Bắt đầu từ phía <Ngũ Đại Lãnh Tụ>, tất cả mọi người ở nơi đó nhìn thẳng lên trời……kinh ngạc không nói nổi một câu.
Lý do bởi vì vòng tròn ma pháp được triển khai đấy……giống hệt với Thánh Thuật đã được sử dụng để hút đi mạng sống của cư dân ở Sống Cầu Tokyo trước đó.
“““GƯ AAAAAAAAAAAA————————!”””
Khi họ đồng thời hiểu được ý nghĩa của nó là gì, vòng tròn ma pháp bắt đầu toả sáng như thể nó đang rực cháy.
Và rồi lực kéo như thể xương cốt lẫn nội tạng bị bắt ép phải rút ra khỏi cơ thể đã tấn công những cư dân ở Sống Cầu Tokyo, lần này đến phiên những người lính của lực lượng đồng minh hứng chịu.
Những người lính ngã xuống mặt đất vì cảm thấy đau đớn dữ dội, sau đó họ quằn quại trong khi lên cơn sùi bọt mép.
“Mi, Michael-sama, rốt cục ngài đang làm cái quái gì vậy……!?”
Trước hành động bất ngờ này của Michael, tên phản bội - <Bạch Hiệp Sĩ> Ngài James nhìn lên về phía Michael mà hỏi trong lúc toát mồ hôi lạnh.
Nghe được câu hỏi đó, Michael……trả lời một cách rất tự nhiên mà không cảm thấy mặc cảm tội lỗi nào.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Các ngươi không thể xâm nhập vào mê cung này được. Thế nên, ta sẽ khiến tất cả các ngươi trao hết thân thể của mình cho thiên quân……giao cho những thiên sứ.”
“Cái……!”
“Nếu như không phải là <Nhà Truyền Giáo Đặc Biệt> được công nhận bởi Chúa, thiên sứ không thể chiếm hữu cơ thể của họ, nhưng……đó sẽ là một câu chuyện khác nếu như bên trong thân xác này trống rỗng.”
“Ch, chuyện này không hề có trong những gì chúng ta đã bàn!”
“Đồ chó chết, chẳng phải ngươi đã nói là sẽ trao mảnh đất này cho chúng ta cai trị rồi sao!”
Leti và Tairon trong lúc biểu tình mà quỳ hai đầu gối của mình xuống.
Nhưng Michael lại cảm thấy hoài nghi sự kháng cự của bọn họ, giống như hoàn toàn không hiểu bọn họ tức giận vì cái gì, mà hắn nghiêng đầu bày tỏ:
“Chính xác là thế. Thứ sẽ được tạo ra kể từ bây giờ không hơn gì khác, chính là thiên đường dành cho nhân loại và vì nhân loại. Linh hồn của các ngươi sẽ được nảy mầm thành sự sống mới trên thiên đường đó, ta hứa rằng vinh quang sẽ được chúc phúc cho tất cả các ngươi.”
“Đồ, đồ ngu! Một chuyện như thế, thì có giống chúng ta không hả?”
Một lý do như thể không thể chấp nhận.
Tairon kháng cự mà lộ ra vẻ tức tối trên khuôn mặt tái nhợt của ông ta.
Nhưng—
“Vấn đề kém cỏi. Cho dù ngay cả không có kí ức về xác thịt, thì linh hồn vẫn đều là của các ngươi cả.”
“--!?”
Michael thậm chí còn không cố tỏ ra thấu hiểu.
Nhìn thấy hành vi này……Tairon nhớ lại những lời của Onjouji Kai dù ông ta có muốn hay không.
--Ta đoán lũ các ngươi đang cố lôi kéo đám thiên sứ đó làm đồng minh của mình, nhưng liệu ngươi có nghĩ rằng chúng có thể hiểu được giá trị quan của bọn khốn các ngươi không?
Đúng như những lời của gã đàn ông đó nói.
Thiên sứ không thể hiểu được giá trị quan của nhân loại.
Và đồng thời, sự cứu rỗi mà chúng đem đến cũng không phải là thứ mà nhân loại có thể hiểu được.
“Không thể là như thế……!”
Bắt đầu từ Innocentius người đã già đi, những người của quân lực đồng minh bị rút linh hồn lần lượt hết người này đến người khác.
Những linh hồn đã bị hút ra từ miệng của họ có hình dạng một quả cầu lửa trước khi hấp thụ vào bên trong vòng tròn ma pháp toả sáng trên trời.
Thứ còn lại chỉ là mớ xác rỗng.
Michael hoàn toàn nghiêm túc.
Hắn nghiêm túc trong việc giết họ và chiếm đoạt lấy cơ thể của họ.
Nhìn thấy những thi thể rơi xuống mặt đất mà chồng chất lên nhau, Tairon xác nhận điều này.
“TÊN KHỐN KIẾPPPPPPPPP!!”
Ông ta liền rút <Phương Thiên Hoạ Kích> và toàn lực vung nhắm đến cổ của Michael.
Thế nhưng—mũi thương của Tairon người đã được nhận sức mạnh từ <Phi Tướng> bị Michael chặn lại chỉ bằng cách ép hai ngón tay.
Và rồi……như thể một người mẹ đang xoa dịu đứa con đang sợ hãi của mình, Michael nở ra một nụ cười nhẹ nhàng.
“……Hỡi con người, không cần phải sợ hãi. Có thể tham dự sự nghiệp vĩ đại của Chúa là vinh dự đối với các ngươi. Chắc chắn Chúa sẽ trọng thưởng cho linh hồn của các ngươi thôi.”
Hắn cứ thế mà khuyên nhủ Tairon người đang tấn công mình.
Ngay cả ngập tràn với lòng sủng ái vô tận, suy nghĩ về nhân loại từ tận đáy lòng của hắn……không thể nào so sánh được so với nguyện vọng của nhân loại.
“~~~~~~!”
Khoảng cách hai bên thật xa vời làm sao—
Tairon ngay lúc này mới nhận ra sự nông cạn của mình là như thế nào.
“…………Gư, a……”
Tương tự như những người khác, linh hồn của ông ta bị hút ra khỏi miệng và thân thể rơi xuống mặt đất.
Sau đó không lâu, ở mặt đất của Sống Cầu Tokyo không còn một ai có thể cựa quậy được nữa.
“Hỡi những người anh em của ta. Hãy vì hoàn tất sự nghiệp vĩ đại của Chúa mà tập hợp ở đây đi.”
Michael ngẩng mặt lên trời và cất tiếng cao giọng.
Theo sau đó, vòng tròn ma pháp đang tỏa sáng hoàng kim trên bầu trời nứt vỡ hoàn toàn với những đám mây đen ở phía sau và tỏa sáng ấm áp như mặt trời.
Khi ánh sáng ấm áp đó chiếu lên những thi thể lạnh ngắt nằm vất vưởng trên mặt đất……những thi thể con người nằm chồng chất lên nhau trải qua một sự thay đổi.
Đôi cánh trắng mọc ra từ lưng và từng người đứng dậy hết lượt này đến lượt khác.
Đúng vậy. Đó chính là lực lượng thiên sứ đến từ thiên đường.
Ngay hiện tại, họ sử dụng xác chết của con người như là vật chứa và hạ thế xuống thế giới của loài người.
Michael nói chuyện với hai thiên sứ đã hạ thế xuống mặt đất người đang chiếm hữu xác thịt của James và Tairon:
“Những kẻ tự xưng là cấp S này, có xác thịt khá là ưu tú trong số những con người, cảm giác sử dụng nó như thế nào? Những người anh em của ta, Raphael, Gabriel.”
Hướng đến câu hỏi này, thiên sứ đang chiếm hữu thân xác của James có tên là Gabriel đó, đơn thuần mà đáp lại:
“Không có vấn đề gì.”
Về phương diện khác, thiên sứ đang chiếm hữu lấy thân xác của Tairon--
“Hửm? Ừ thì dù sao nó không phải là thân thể được chế tạo như của anh, thế nên sức mạnh của chúng ta bị suy giảm khá là đáng kể, nhưng ngay từ đầu thì đây là cơ thể không hoàn thiện của con người rồi. Ta không thể đòi hỏi thêm được gì hơn.”
Ông ta đáp lại với giọng điệu không hợp với vẻ mặt cứng nhắc đó chút nào.
Cùng với Michael cả hai người đó là ba vị thiên sứ.
Họ là những người được gọi là <Tam Đại Thiên Sứ>, chiến lực mạnh mẽ nhất của thiên đường.
Cả hai người tổ chức quân đội của họ trên thiên đường và đã chờ đợi tiếng gọi của Michael.
Nói cách khác ngay từ ban đầu, Michael đã dẫn lực lượng đồng minh tới mảnh đất này là để sử dụng cơ thể họ làm vật chứa.
“Ahahahahaha, đúng là một cảnh tượng khó tin cơ mà.”
Nhìn thấy các thiên sứ hành động như vậy, một tiếng cười chế nhạo vang lên, kèm theo đó là tiếng vỗ tay *bốp bốp* đến từ hư không.
*
“““…………!”””
Những thiên sứ cùng lúc hướng ánh nhìn của mình về phía giọng nói chưa từng được nghe qua bao giờ.
Họ quay đầu nhìn về cảnh tượng phía trước, và thấy một thiếu niên da ngăm đang đứng trên đỉnh gạch vụn, từ toà nhà đã bị đổ nát bởi ngọn lửa chiến tranh.
Đó là người thiếu niên đã có cuộc gặp gỡ định mệnh với Sumika ở [Hiệu sách cũ của John Doe] trước đó.
Khi người thiếu niên đó nở một nụ cười từ vẻ ngoài rùng mình, anh ta ca ngợi các thiên sứ.
“Miệng lưỡi ba tấc của các vị đã thao túng đám con người ngu muội bằng những lời lẽ ngọt xớt, sau khi đã lợi dụng hết từng ly từng tý xong, thì các vị lại giết và cướp đi cơ thể của bọn chúng, thật sự chẳng phải đó là một sở thích cao quý đó sao? Kiểu này thì ngay cả ta cũng phải cố gắng mới được, bằng không thì hình tượng của ta sẽ bị lép vế so với các vị mất.”
“……Ngươi là tên <Hỗn Mang Ba Hành (Crawling Chaos)> ư?”
“Ta cũng được gọi bằng như thế. Mấy vị có thể gọi ta bằng cái gì cũng được. Dù gì thì ta vừa là bất kì người nào, nhưng cũng không phải là bất kì ai.”
Nghe được câu trả lời đó của người thiếu niên, mỗi thiên sứ của thiên quân rút ra gươm giáo sáng loá và sẵn sàng để chiến đấu.
Đáp lại, người thiếu niên đó--<Crawling Chaos> vẫy tay cuống cuồng.
“Ấy ấy~dừng lại, dừng lại, đừng có cảnh giác như thế. Ta không có ý định ngáng đường các vị vì nhân loại hay gì gì cả. Tất nhiên ta cũng không có ý định đánh nhau. Ta thích nhân loại, tuy nhiên can thiệp trực tiếp như thế thì không hề giống với ta.”
Ông ta tuyên bố mình không có địch ý nào.
Đúng ra, câu nói này của <Crawling Chaos> là sự thật.
Ông ta không có một chút ý định nào để gây chiến.
Nắm được sự thật đó là Gabriel người giữ vị trí của một chiến binh.
Ông ta chỉ huy lực lượng của thiên đường với bàn tay của mình và bước lên một bước tới phía của <Crawling Chaos>, sau đó ông ta hỏi với ánh nhìn sắc bén như một con diều hâu.
“Thế thì ngươi có việc gì mà lại xuất hiện ngay trước mặt chúng ta? Mối quan hệ của chúng ta không phải là kiểu mà có thể nói chuyện hoà hợp được đâu.”
Nghe được câu hỏi này, <Crawling Chaos> nở ra nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng và đáp lại:
“Ừm, đúng là như vậy thật. Chỉ là các vị đang muốn săn lùng lũ con người ẩn trốn trong mê cung của Eihort ấy, ta muốn đưa ra lời cảnh báo này.”
“Cảnh báo?”
“Đúng thế, một cảnh báo……Các vị cứ luôn mồm nói về cứu thế hay không hoàn hảo thế này thế nọ, dường như các vị ai nấy cũng đều xem thường nhân loại cả……nhưng mà khác với mấy người các vị được ngồi thoải mái ở nơi cao hơn cả các vì sao nhìn xuống nhân loại, ta đã đồng hành cùng với nhân loại ở một nơi rất gần cho đến nay. Thế nên ta biết rất rõ điểm yếu của đám con người là gì, cũng như sức mạnh để bù đắp cho nó ra sao.”
“Hừ hừ, cứ tưởng ngươi sẽ diễn thuyết cái gì đó ghê gớm lắm, thật nhàm chán hết sức. Thiếu <Kẻ Dùng Tà Thần> thì cơ bản sức mạnh của chúng cũng chẳng có gì đáng lo ngại lắm đâu.”
“Không có như vậy. Đúng là Homura-kun là một [Cá Thể Tối Thượng] xuất chúng……nhưng suy cho cùng [sức mạnh] của một cá nhân thì có chút khác biệt so với [sức mạnh của nhân loại]……Mà, đó là chuyện không thể được xem nhẹ, nếu như các vị không muốn phải nếm mùi bại trận không cần thiết.”
<Ba con mắt rực cháy> của ông ta rung động như thể đang mỉm cười, và đưa ra lời cảnh báo về chuyện này cho những thiên sứ.
Những lời lẽ đó……là cảm xúc thật sự của <Crawling Chaos> người đã liên tục quan sát nhân loại ở khoảng cách rất gần từ một khoảng thời gian dài.
Ông ta nghiêm túc suy nghĩ như vậy—rằng con người sở hữu sức mạnh có thể đánh bại được thiên sứ.
……Kể cả một người hùng có sức mạnh vượt trội như Homura không ở bên họ đi chăng nữa.
“----”
Đối diện với lời cảnh báo này của Ngoại Thần, Michael không đáp trả lại lời nào và rời ánh nhìn khỏi <Crawling Chaos> như thể lắng nghe ông ta là chuyện vô nghĩa, hắn đi một bước tới mê cung của Eihort.
Những thiên sứ xung quanh cảm thấy ngạc nhiên trước hành động này của Michael.
“Michael-sama! Chúng ta sẽ không đánh bại kẻ đó sao?”
“Ừ, cứ để hắn như vậy ta không phiền đâu.”
“Kể cả nếu chúng ta giết hắn thì hắn cũng sẽ tan biến như sương mù thôi. Dù gì thứ đó cũng chỉ là một phần của <Crawling Chaos> cả.”
“Đối phó với hắn chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Nói rồi, những <Đại Thiên Sứ> khác cũng rời ánh nhìn của mình khỏi <Crawling Chaos> như Michael và đứng trước mê cung.
Nếu đó là ý kiến của <Tam Đại Thiên Sứ>, vậy thì những thiên sứ khác không có lý do gì mà lại phản đối cả.
Ngay cả cảm thấy khó chịu vì không thể đánh đổ thế lực tà ác ngay trước mặt mình, thiên quân vẫn phải tiếp tục đi theo ba người.
“Vậy thì chúng ta đi thôi. Vì sự cứu rỗi của thế giới này và cả những con người đó.”
*
Cứ như thế--
Sống Cầu Tokyo đã chặn đứng được sự diệt vong nhờ vào sự nhanh trí của <Kẻ Dùng Tà Thần> Kamishiro Homura, giờ đây nơi này đã được ẩn giấu sâu bên trong mê cung của Eihort bao gồm cả không gian của bức tường thành bảo vệ.
Tuy nhiên, điều đó chỉ có thể kéo dài tạm thời.
Michael đã triệu hồi thiên quân và tiến hành xâm lược mê cung với sự chuẩn bị hoàn hảo.
Mặc dù những sinh vật được tạo ra rải rác khắp mê cung cũng khá mạnh, nhưng chúng không có đủ lực lượng có thể ngăn cản được thiên quân cầm đầu bởi <Đại Thiên Sứ> Michael, kẻ đã chiến thắng Homura dù có lợi dụng bằng thủ đoạn hèn hạ.
Thêm vào đó, bằng cách hấp thụ lấy Shiori, Michael giờ đây đã có được <khả năng tìm kiếm kẻ thù> cực cao mà Shiori sở hữu.
Đứng trước sức mạnh đó, dù cho mê cung có phức tạp đến đâu thì không giải quyết được gì cả.
Và khi Nhật Bản đụng độ với bọn chúng trong lần kế tiếp, cơ hội chiến thắng cho phía Nhật Bản đã mất hết toàn bộ quân chủ lực của mình……là con số không.
--Trông có vẻ là như vậy.
Thế nhưng……đó là một sai lầm.
Dòng chảy của thời đại là một thứ gì đó bí ẩn, trong suốt lịch sử kéo dài của nhân loại, mỗi khi thời đại trải qua một sự thay đổi nào đó từ [điểm biến chuyển], luôn luôn sẽ có một hình bóng của sự [hi vọng] xuất hiện như ánh sao kim.
Bất kể gặp phải tình huống tuyệt vọng đến đâu cũng không chịu khuất phục, liều mình mà chiến thắng để giành lấy tương lai, chính là hình mẫu của người dũng cảm.
Đúng vậy, chừng nào con người không từ bỏ chiến đấu để sống, thì cho dù thời đại có tăm tối hay vô vọng đến đâu, sẽ luôn có một tia hi vọng.
Và hi vọng đó sẽ không bao giờ biến mất.
Một thứ như thế ngay cả ở trong khoảnh khắc này--……
“……Ư…………”
Cô gái (hi vọng) mở mắt ra cùng với ý thức trong người cô được tỉnh lại.
Sau đó, cô nâng phần trên của người mình lên khỏi con đường nhựa lạnh lẽo và đút tay vào túi.
Thứ mà cô lấy ra……là một hình nhân được làm bằng sợi dây tơ.
Con rối đó được gọi là một <Búp Bê Voodoo>.
Lúc cô lấy nó ra, từ phần cổ của con búp bê đã bị xé rách.
Như thể nó đã bị chặt bởi một lưỡi dao sắc nhọn.
--<Voodoo> là một hệ thống ma thuật thao túng sinh tử.
Nói cách khác, <Búp Bê Voodoo> được tạo ra bởi tri thức như vậy, là nhằm để trữ thêm một sinh mạng.
Nó có thể nhận [cái chết] thay người sử dụng chỉ với một lần duy nhất.
“……Hết chuyện rồi hay sao mà mình lại được cứu bởi tên Tà Thần đó chứ……”
Sau khi nói thầm với vẻ không hài lòng như thế, cô gái ném con búp bê hình người đó đi.
Bởi vì nó không còn là thứ có giá trị sử dụng được nữa.
Và rồi……bằng sức mạnh ý chí mà nâng cơ thể đang đứng trên bờ vực tử vong của mình lên--<Ma Điển Hung Đạn> Hoshikawa Sumika đứng dậy.
Vì sự sống còn mà cô phải chiến đấu.
Để đứng lên đối phó với sự tuyệt vọng của 144.000 sắp sửa tới đây—lồng ngực cô nắm chặt lòng tự hào của người sống, bất kể là quá khứ hay hiện tại đều không thay đổi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét