Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

Chương 4

*
“Tuyệt quá----!”
“Thành công rồi! Biết thế nào là lợi hại chưa hả, lũ quái vật kia!”
Sau khi Raphael bị đánh bại, quân đội quốc phòng đã cho hạ tất cả các bức tường bảo vệ xuống, toàn bộ các thành viên bao gồm cả Sumika và Chikori đã tụ họp lại với nhau.
Quân đội của Raphael rơi vào thế hỗn loạn khi mất đi thủ lĩnh cũng như sự bảo hộ thần thánh của <Last Fantasia (Ảo Tưởng Cuối Cùng)>, bị quân đội quốc phòng phát động thế tiến công vũ bão mà tiêu diệt.
Xung quanh là thi thể của các thiên sứ nằm ngổn ngang bên trong pháo đài đã bị phá hủy một nửa. Những binh lính quốc phòng còn sống sót sau trận chiến vừa rồi reo hò chiến thắng, cùng với những người đồng đội còn sống sót của họ chúc mừng lẫn nhau.
Và Sumika cũng vậy.
“Chikori-san!”
“Đội trưởng……”
Lập tức cô lao vào ôm lấy Chikori.
Có thể vì lúc trước đã nói ra những lời lẽ uất ức, Chikori cảm thấy xấu hổ.
“……Tớ đã đến rồi đây.”
Như thể muốn che giấu đi sự lúng túng của chính mình, mà cô thè lưỡi ra làm dáng vẻ tinh nghịch.
Nhưng ngay cả Sumika hiện tại cũng không có ý định truy xét lời nói và hành động của cô trước đó.
Cô nắm lấy hai bàn tay của Chikori và tỏ ra biết ơn sâu sắc từ tận đáy lòng mình.
“Tớ vẫn luôn tin tưởng rằng……Chikori-san nhất định sẽ phấn chấn lại lên mà……”
“Đội trưởng đã nói, mặc dù Sư Phụ đã không còn nữa, nhưng lời ước định với Sư Phụ vẫn sẽ không tan biến, mà nó vẫn tồn tại ở trong lòng mình……Tớ cũng đã thực hiện lời ước định rồi, thế nên tớ sẽ cố gắng hết sức.”
“Tốt lắm!”
Và khi Sumika chúc mừng Chikori đã tỉnh lại.
“Sumika!”
Đột nhiên có một người như thể muốn va vào mà ôm lấy Sumika từ phía sau.
“Woa, Lily……cậu cũng bình an vô sự sao.”
“Đó là lời của tớ mới đúng……! Ư ư, cậu đơn độc chống lại với một <cấp Quỷ Vương>, liều lĩnh thì cũng phải có giới hạn vừa vừa thôi chứ……”
Chắc chắn Lily đã thót tim ra ngoài vì cô.
Đối với Lily người đã mất đi cha mẹ của mình, người bạn thân của cô, Sumika giống như người thân máu mủ còn sót lại của cô vậy.
Thế nên Lily vừa khóc nức nở, vừa ôm chặt lấy Sumika mà trách cứ cô.
Sumika ôm lại Lily và nói.
“Cảm ơn đã lo lắng cho tớ, nhưng lần này tớ không đơn độc đâu. Bởi vì có sự cố gắng của mọi người và Lily, tớ mới có thể đánh bại được kẻ địch. Vậy nên chiến thắng này thuộc về tất cả mọi người ở Sống Cầu Tokyo.”
“……Như vậy thì liệu <Liber Legis> có ra tay giúp đỡ chúng ta không?”
Lily lau nước mắt , đưa ra câu hỏi này, Sumika lắc đầu mà trả lời:
“Chuyện đó còn tuỳ xem Vel-san sẽ quyết định thế nào nữa, tớ cũng không thể đảm bảo được. Nhưng mà chuyện chúng ta cần phải làm đã được quyết định rồi, bởi vì sau đó vẫn còn hai tên <Đại Thiên Sứ> nữa, thế nên trước khi kẻ địch tấn công, chúng ta cần phải tổ chức lại đội hình—”
Đúng lúc đó--
Đột nhiên, một hình ảnh xuất hiện trước toàn bộ các ma pháp sư tại chiến trường.
Đó là một cô gái tóc đen với đôi tai mèo.
<Tà Miêu Thần> Bastet đã sử dụng truyền tải tâm trí để chiếu lên góc nhìn.
Sau đó cô hoảng loạn mà thông báo--
{Mọi người, ta xin lỗi, đây là tình huống khẩn cấp!}
“Bastet-san?”
{Là về cái gã Gabriel! Hắn ta bỏ lại đội quân của hắn ở trong mê cung để nhử thuộc hạ của ta và đã bỏ trốn rồi!}
“Ý, ý cô là sao!?”
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Bastet, Lily liền hỏi.
Bastet nhận ra không còn thời gian để tỉ mỉ nói rõ nữa, nên cô tóm lược đơn giản mà đáp lại.
{<Đại Thiên Sứ> Gabriel sắp sửa xuất hiện! Ngay tại chỗ gần các ngươi!}
“----!!”
Sau khi cô nói xong.
Trên bầu trời bao phủ bỡi những đám mây huyễn sắc, xuất hiện một khe nứt màu bạc.
Từ khe nứt đó phát ra một thứ ánh sáng linh thiêng, hơn nữa nó không ngừng khuếch đại và chiếu rọi xuống Sống Cầu Tokyo ở bên dưới
Và rồi, những người ở Sống Cầu Tokyo đều nhìn thấy nó.
Từ trong ánh sáng xuất hiện ra một bóng người.
Đó là một người đàn ông trung niên với thanh gươm vàng.
Họ cũng nhận ra tướng mạo của người đàn ông trung niên này.
“Đó là……<Ma Pháp sư cấp S> của Anh Quốc.”
“James Wesley……!”
Nhưng--
“…………”
Sumika ngẩng đầu lên nhìn James, nhìn thấy một đôi cánh mọc ra từ phía sau lưng ông, Sumika đã chắc chắn được--
Ông ta đã phản bội bọn họ, chém bay đầu của Sumika, để rồi cuối cùng cũng rơi vào kết cục như Wan Tairon.
*
“Thật khiến cho người khác phải giật mình đấy. Vậy mà Raphael cũng bị đánh bại sao.”
Đến vào vung hoang mạc thuộc dị giới nằm tại đáy sâu nhất của mê cung.
Nhìn xuống chiến trường ở bên dưới từ trên trời, là <Đại Thiên Sứ> Gabriel người chiếm giữ cơ thể của James nói như vậy.
Với thị lực phi nhân loại của mình, hắn có thể nhìn thấy thi thể của quân đội Raphael nằm ngổn ngang khắp chiến trường.
Thêm vào đó nữa là khí tức của Raphael đã đột nhiên biến mất.
Dựa vào tình huống ở trên, Gabriel có thể chắc chắn kết luận của mình.
--Một cách đáng ngạc nhiên, nhân loại đã thực sự tiêu diệt cả Raphael và <Thiên Quân> mà không cần đến sự trợ giúp của <Kẻ Dùng Tà Thần> Kamishiro Homura.
“Có vẻ như những lời mà tên Tà Thần đó nói không phải là nhảm nhí thật.”
--Nếu như các vị không muốn mất mặt mũi, thì tốt nhất đừng nên coi thường bọn chúng.
Gabriel nhớ lại khi hắn ta bước vào mê cung của Eihort.
<Hỗn Mang Ba Hành (Crawling Chaos)> đã xuất hiện trước mặt bọn hắn và nói một câu như vậy.
“Nếu đã vậy thì......Ta cũng phải ra tay hành động thôi.”
Gabriel người chưa chiến đấu với kẻ địch dù chỉ một lần, liền rút ra trong tay <Mô Phỏng Thánh Tích‧Excalibur (Vương Quyền Kiếm)>, giải phóng sức mạnh thiên sứ của hắn.
“…………!”
Đứng trước quân đội quốc phòng—
Cơ thể của James phát ra ánh sáng chói loá, lấy hình bóng nằm tại trung tâm của ánh sáng, hình dạng của James dần dần biến đổi.
Vầng hào quang cuối cùng cũng biến mất, đứng ở giữa không trung đó không còn là James nữa.
Càng không thể được gọi là con người.
Đó là một bộ giáp toàn thân có chiều cao khoảng hai met với ánh kim loại màu xám bạc.
Từ khuỷu tay của hai cánh tay hình thành nên lưỡi kiếm sắc bén và khổng lồ, cùng một khuôn mặt trắng thuần không có chút cơ quan trên mặt nào.
Thân thể mặc bộ giáp giống như hình bóng của một hiệp sĩ này, chính là hình thái sức mạnh được tăng lên của Gabriel.
Ultimate_Antihero_V4_179.jpg
<Đại Thiên Sứ> đã sử dụng sức mạnh của hắn để biến đổi cơ thể của James thành một thiên sứ.
“Hỡi nhân loại, ta tới đây.”
Gabriel bắt đầu hướng tới mặt đất của dị giới mà dần dần hạ xuống.
Đòn tấn công từ cấp chủ lực của kẻ địch quá nhanh, khiến cho quân đội quốc phòng của Sống Cầu Tokyo bị dao động cực mạnh.
“Tới, tới rồi!”
“Đùa tôi sao, đống thi thể của bên mình còn chưa giải quyết xong mà!”
“Đừng hốt hoảng! Kẻ địch chỉ đến một mình mà thôi! Chuẩn bị súng phòng không và tên lửa đất đối không vào! Tập trung mỗi mình hắn mà xả hết đạn pháo ra đi!”
Trái lại với quân đội quốc phòng đang bị lay động tinh thần, chỉ huy Hassad ban ra mệnh lệnh với giọng điệu mạnh mẽ.
Như thể bị thôi thúc bởi mệnh lệnh này, quân đội quốc phòng cuống cuồng mà sử dụng trang thiết bị trọng yếu được yêu tinh nhập vào, bắt đầu nghênh chiến với không trung.
--Tuy nhiên mặc dù họ tấn công, tất cả mọi đòn đánh đều không có tác dụng như thể đó là chuyện thường tình.
“Không, không xong rồi! Cả đạn lẫn tên lửa đều xuyên qua người của hắn, không có cái nào bắn trúng cả!”
“Chậc!”
Hassad phụ trách chỉ huy nhận được báo cáo như vậy, liền tức tối tặc lưỡi một tiếng.
(Mặc dù đã được nghe qua ở hội nghị tác chiến rồi, nhưng hoá ra đây là cái thứ <Thánh Vực> đó sao……!)
<Đại Thiên Sứ> khác với những thiên sứ khác, ngay cả nếu như chiếm hữu thân thể của một người không trải qua tu hành như <Nhà Truyền Giáo Đặc Biệt> mà dẫn tới linh cách bị suy giảm, tuy nhiên bởi vì vốn dĩ linh cách của <Đại Thiên Sứ> đã vô cùng cao, thế nên vẫn có thể duy trì được <Thánh Vực>.
Với trình độ linh cách của yêu tinh hay nhân loại, kể cả có muốn chạm vào hắn đi nữa thì cũng không thể.
Không, nếu chỉ là ở mức chạm thôi, như cái cách mà Chikori dùng để đối phó với Raphael trước đó, thì chỉ cần nhặt lấy lông vũ của thiên sứ hiện tại rơi ở trên chiến trường là cũng có thể làm được.
Tuy nhiên, nếu như có nhân vật nào đó có thể phá vỡ <Thánh Vực> , đủ năng lực để tung ra đòn tấn công hiệu quả và đánh bại Raphael—
Chỉ có duy nhất một người đó là Sumika.
Thế nên Hassad đưa ra lời thỉnh cầu với Sumika thông qua truyền cảm tâm trí:
“Cô bé <Ma Điển Hung Đạn>! Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chúng ta cần phải hành động sao đây!?”
“Chỉ huy Hassad……!”
Thế nhưng Sumika không thể trả lời câu hỏi đó của Hassad.
Mặc dù Sumika cũng đã suy xét ra nhiều kế hoạch chuẩn bị cho trận chiến lần thứ hai.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Gabriel sớm hơn nhiều so với những dự định ban đầu.
Cô không thể chuẩn bị được cái gì.
Chiến lược ban đầu cũng không thể sử dụng hoàn toàn được.
Theo đà này, muốn đánh bại Gabriel thì chỉ có một cách duy nhất.
Xét về tình hình hiện tại, chỉ có một biện pháp đối phó mà họ có thể thực hiện--
“……Vũ khí có thể đánh bại <Đại Thiên Sứ>, là chỉ có mỗi <Ma Điển Hung Đạn> của tôi……thế nên—”
Tuy nhiên, Sumika không tài nào có thể nói thêm về điều đó.
Bởi vì cô cũng nhận thức được, điều mà cô sắp sửa nói tới đây không còn là chiến lược nữa.
Đúng vậy, nếu như phải so sánh, thì cách này giống như cố gắng băng qua một đáy vực sâu vậy, thế nên những người ở phe ta sẽ được nhận mệnh lệnh, đó là nhảy xuống dưới thung lung và dùng thi thể mà lấp đầy cái đáy vực đó.
Cô thực sự không thể nói ra được điều này.
Thế nên cô mới không nói thêm về nó, nhưng—
“Tôi hiểu rồi! Đó là chiến thuật dùng biển người để tấn công bất ngờ, áp chế hành động của đối phương phải không! Sau đó cô bé sẽ bắn ra <Ma Điển Hung Đạn> chứ gì! Tôi hiểu rất rõ rồi! Mấy người cũng đã hiểu chưa!?”
“““Ô ô Ô ô Ô ô Ô ô Ô ô ô!!”””
Từ sự im lặng của Sumika, Hassad hoàn toàn suy đoán được ý nghĩ của cô và rồi đưa ra mệnh lệnh cho toàn thể quân.
Toàn bộ binh sĩ của quân đội quốc phòng cũng mang theo ý chí kiến định, mà cất tiếng reo hò đáp lại mệnh lệnh của ông.
Khi nghe được tiếng reo hò của họ, Sumika cảm thấy tim của cô như thể bị nhói lại.
Đó là chuyện dĩ nhiên.
Bởi vì cô hiểu rất rõ.
Rằng trận chiến này sẽ tước đi vô số mạng người.
Có thể ngay cả những người bạn mà Sumika quan tâm cũng sẽ chết theo.
Tuy nhiên—theo như tình hình hiện tại mà nói, cô không còn một đối sách nào cả, hơn nữa Gabriel cũng sắp sửa hạ xuống mặt đất, bây giờ càng không phải là lúc để suy nghĩ thêm về biện pháp đối phó khác.
“Tôi xin lỗi……!”
Sumika chỉ có nước xin lỗi một cách đau xót về phía toàn bộ các thành viên đang có mặt ở hiện tại.
“Đừng làm ra cái vẻ mặt đó chứ, <Ma Điển Hung Đạn>! Nhờ có cô, mà chúng ta mới có thể tiếp tục chiến đấu cơ mà!”
“Đúng vậy đó, và hơn nữa kế hoạch này, cũng là bởi vì chúng ta tin tưởng cô nhất định sẽ đánh bại gã đó, nên mới được tiến hành đấy.”
Không một ai phàn nàn gì khi nghe được lời xin lỗi của Sumika, có vài người trực tiếp hô lên một tiếng thẳng thừng, có vài người thì sử dụng truyền cảm tâm trí để làm Sumika phấn chấn lên.
Và ngay cả trên vẻ mặt tôn nghiêm của Hassad, thậm chí cũng nở ra một nụ cười đắc ý.
“Cô bé vừa nói, là chiến đấu vì sự sinh tồn là nghĩa vụ của người sống mà phải không. Nhưng mà này, tôi cũng có một ý nghĩ khác nữa. Nếu như nghĩa vụ của người sống đó là chiến đấu vì sự sinh tồn, để bảo vệ thứ mà mình yêu thương, vậy thì cần phải chiến đấu bằng cả tính mạng của chính mình, như thế mới được gọi là phẩm giá của con người.”
“……!”
“Đây chính là ý chí của tất cả chúng ta. Ngay cả cô cũng không được phép làm lãng phí đấy.”
Một sự quyết tâm không thể bị lay động có thể cảm nhận thấy rõ trong giọng điệu của Hassad.
Nhìn thấy bọn họ biết rõ trận chiến sẽ mang đến thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng chiến ý lại không hề có một chút suy giảm, cũng khiến cho Sumika tỉnh ngộ được.
Vốn dĩ, <Đại Thiên Sứ> không phải là một thứ mà chỉ một cá nhân có thể đối phó nổi.
Khi chiến đấu chống lại Raphael, Sumika cũng đã lập ra một chiến lược cực mạnh, và với sự trợ giúp của tất cả mọi người, khó khăn lắm cô mới có thể đánh bại được hắn.
“—Tôi hiểu rồi!”
Thế nên giống như bọn họ tin tưởng vào chính cô, bản thân cô cũng sẽ tin tưởng vào họ.
Đây là điều duy nhất mà Sumika có thể làm.
“Chúng ta cũng đi luôn thôi!”
“Được!”
Nhìn thấy quyết tâm của Sumika, Chikori và Lily ở bên cạnh cô cũng triển khai hành động.
Bọn họ sẽ đi tới phía trước địa điểm mà Gabriel hạ xuống, cũng đồng thời chính là tiền tuyến.
“Chikori-san, Lily!......Tớ trông cậy cả vào các cậu đấy!”
Sumika hướng tới bóng dáng sau lưng của hai người mà hô lớn.
Cả hai đáp lại cô bằng nụ cười đáng tin cậy và rồi tức tốc chạy đi.
Sau đó—
“Hoả lực súng ống có thể khiến đồng bạn bị thương, thế nên đừng sử dụng chúng! Các ma pháp sư hãy sử dụng <Ma Thuật Luyện Kim> đúc lông vũ thiên sứ vào <Ma Trang> của mình! Những người nào không phải là ma pháp sư thì hãy dùng băng vải quấn cọng lông vũ thiên sứ vào trên lưỡi lê! Chỉ cần duy trì vài giây thôi là cũng quá đủ rồi! Tất cả mọi người, hãy cùng nhau trấn áp cái gã không mặt mũi nó đi!”
“““Ô ô Ô ô Ô ô Ô ô Ô ô----!!”””
Khi Gabriel nhanh chóng hạ xuống dưới chiến trường, những người lính của quân đội quốc phòng đồng thời cùng nhau lao lên.
Họ đem lông vũ thiên sứ buộc chặt vào vũ khí của mình, không quan tâm đến đội hình ra sao mà bổ thẳng trực tiếp vào Gabriel như một cơn sóng thần. Nếu nói về tình hình, thì đây là trận một chọi với 150.000.
Tuy nhiên đối phương lại là một <Đại Thiên Sứ> đủ để sánh được với cả loài quỷ thuộc <cấp Quỷ Vương>.
Ưu thế về số lượng là không tồn tại giữa cả hai phe.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bi kịch sẽ xảy ra.
Nhưng ngay cả biết chắc là như vậy, Sumika vẫn không rời ánh mắt.
(Mình sẽ không làm uổng phí sự hi sinh của tất cả mọi người……! Một đòn nhất định sẽ thành công!)
Cô dùng hai bàn tay nhấc lên <Ma Điển Hung Đạn>, mở to hai mắt và không thèm chớp dù chỉ một chút, chờ đợi đúng dịp trong khoảnh khắc kia.
Nhìn thấy hành động của nhân loại như vậy--
“Các ngươi thật đẹp đẽ làm sao.”
Từ khuôn mặt không miệng của Gabriel, không biết đến từ chỗ nào mà phát ra tiếng thở dài của con người.
“Ể?”
“Các ngươi vì người khác mà không đoái hoài gì tới thân mình, chịu đựng nỗi sợ hãi mà dũng cảm đối mặt với ta. Dù biết chính bản thân mình không phải là đối thủ, nhưng vẫn đánh cược với hi vọng lẻ loi và không từ bỏ chiến đấu. Thứ tinh thần biết tự mình hi sinh đó, chính là cảm xúc cao quý mà Chúa yêu thương.”
Lời tán dương này của Gabriel không phải là giả dối.
Hắn thật lòng cảm thấy nể phục trước hành động của nhân loại.
Chính vì lí do đó, chuyện xảy ra tiếp theo càng chứng tỏ rằng, chênh lệch về tồn tại giá trị quan giữa thiên sứ với con người, là hoàn toàn không thể so sánh được.
“Vậy nên—Ta sẽ cứu rỗi tất cả các ngươi.”
Ngay khi nói xong, Gabriel lập tức ung dung đi tới trước mặt quân đội quốc phòng. Như thể xuyên qua giữa đám người, hắn đi qua hàng trăm binh sĩ có đính cọng lông vũ trên lưỡi lê—khoảnh khắc hắn đi xuyên qua họ, toàn bộ binh sĩ biến thành những khối thịt vuông vức dài mười cm.
“~~~~!”
“Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra thế này! Tôi không thể nhìn thấy cái gì cả!?”
“Ư, oẹ~”
Từ hình thể con người biến thành một mẩu thịt, ngay cả nếu đó là những binh lính đã trải qua trận mạc lâu dài, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này sẽ không thể chịu được mà phải che miệng mũi đi, cố chịu đựng không bị nôn mửa.
Thế nhưng—
“Đừng lo lắng, ta không có giết bọn chúng đâu.”
Khi nghe được lời nói đó của Gabriel, những người lính lập tức nhận ra--
Mỗi khối thịt bị chặt đứt đó, không kể tới những nội tạng, đều không chảy ra một chút giọt máu nào.
“Đây, đây là……!”
“Ta chỉ sử dụng Thánh thuật để [tách rời] và đồng thời khiến bọn chúng rơi vào giấc ngủ mà thôi. Sinh mạng của đám [nhân loại lương thiện] các ngươi là thuộc về của Chúa, và linh hồn sẽ được nhận vinh dự trở thành đất đai cho Thần quốc. Ta sẽ không để sinh mạng của các ngươi bị tiêu tán uổng phí trong dị giới này, cũng như sẽ không tra tấn các ngươi một cách không cần thiết……<Đại Thiên Sứ> Gabriel ta đây sẽ nhận lấy trách nhiệm mà dẫn các ngươi hướng tới vương quốc của Chúa.”
Nói rồi, lần này Gabriel toàn lực huy động cánh tay đã biến thành một lưỡi kiếm sắc bén.
Đồng thời, thân thể hắn phát ra thần khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Sumika cảm thấy rùng mình.
Đó là bởi vì Sumika là một ma pháp sư xuất chúng sở hữu khả năng có thể cảm nhận được.
Rằng chuyện này là không ổn rồi.
“NẰM ÚP XUỐNG MAUUUUUUUUU!!”
Sumika tự khiến mình ngã xuống mặt đất, đồng thời xả hết không khí tích tụ trong phổi mình ra mà hét to.
Ngay tại khoảnh khoắc đó—
Cổ của cô cảm thấy ớn lạnh.
Cảm giác rùng mình như thể có một lưỡi thép lạnh như băng chạm vào phía sau cổ vậy, khiến cho toàn thân cô phải run rẩy.
Đó là bằng chứng cho thấy khoảng không khí ở gần cổ của Sumika đã hoàn toàn bị thổi bay.
Sumika chậm rãi bước đi trong cảnh giác, những binh lính thuộc quân đội quốc phòng nằm trong bán kính năm trăm met quanh Gabriel, 90% người trong số họ không thể kịp thời nằm xuống đã bị chặt đứt.
(Chỉ với một đòn tấn công mà chém bay cả ngàn người ư……!)
Những khối thịt đó chính là đồng bạn bên mình được xếp chồng chất ở trước mặt.
Bất kì ai nhìn thấy nó đều sẽ cảm thấy rùng mình.
Và rồi Gabriel người đứng giữa thảm kịch chính mình tạo ra đó lên tiếng--
“Đến đây đi, bằng sức mạnh ý chí của các ngươi, hãy giải phóng tinh thần hi sinh cao cả mà thách thức trước mặt ta đi. Nếu như linh hồn của các ngươi toả sáng vì điều đó, ta sẽ không trách cứ sự bất kính của các ngươi, cho Chúa thấy giá trị của chính mình đi.”
Sau khi Gabriel nói với vẻ độ lượng khoan dung như vậy, hai bàn tay đã hoá thành lưỡi kiếm đó được giang rộng ra.
Cứ như thể hắn muốn ôm trọn lấy con người trong vòng tay của mình vậy.
“Bớt tự cho mình là nhất đi, chúng ta không cần lấy sự thương hại của ngươi……!”
Nhóm người không sợ hãi gì trước thiệt hại gây ra bởi Gabriel và bắt đầu đợt sóng tiến công lần thứ hai.
Dù gì đi nữa thì kẻ thù vẫn là thuộc <cấp Quỷ Vương>.
Lẽ đương nhiên họ đã sớm tự nhận thức được mà chịu đựng trình độ phá hoại này.
Không, kỳ thật là xét theo đẳng cấp của nhân loại, cũng có thể coi như là hắn đã nương tay rồi.
Sự thật là, không có một ai bị Gabriel chém mà chết cả.
Họ chỉ bị tách rời bởi Thánh Thuật và rơi vào giấc ngủ mà thôi.
Đòn tấn công chém đứt cả ngàn mạng người vừa nãy, so với <Lửa Megiddo> của Raphael thì nó vẫn nằm trong phạm vi đối phó được.
Gabriel vẫn còn đang nhượng bộ.
Hắn không sử dụng toàn bộ sức lực.
Thế nên bây giờ chính là cơ hội tốt.
Nhân loại cứ như thế mà tự nhủ, trừ những người mà có thể sử dụng Kĩ Năng Anh Hùng bách phát bách trúng ra, toàn bộ thành viên đều trang bị vũ khí cận chiến và lấy toàn bộ binh lực, triển khai đợt tấn công bao vây khắp 360 độ lên Gabriel.
Không quan trọng số lượng hi sinh mà phải trả là bao nhiêu, bọn họ sẽ sử dụng chiến thuật biển người để áp đảo kẻ địch và tạo cơ hội cho <Ma Điển Hung Đạn>.
Với quyết tâm này, nhân loại không chút sợ hãi uổng phí gì mà tiến hành cuộc tấn công cảm tử.
Đối diện với chiến thuật đó của nhân loại, Gabriel không bỏ trốn lên không trung mà tiếp tục đứng im ở trên mặt đất.
Thậm chí hắn còn không làm dấu hiệu vung cánh tay như hắn đã làm trước đó.
--Rốt cục hắn đang toan tính điều gì đây?
Kị sĩ học viên Rozalind Wagner người chạy dẫn đầu trong đợt sóng tiến công lần thứ hai, cảm thấy nghi hoặc trong khoảnh khắc.
Nhưng cô lập tức gạt bỏ đi sự ngờ vực này ra khỏi đầu của mình.
Bất luận đối phương có làm gì cũng không quan trọng.
Điều mà họ cần phải làm là trấn áp Gabriel dù chỉ trong một vài giây.
Họ sẽ thừa dịp cơ hội này mà xông thẳng lên.
Rozalind tự khích lệ chính mình, ngay khoảnh khắc cô bước vào trong bán kính năm met xung quanh Gabriel thì--
“Ể?”
Rozalind nhìn thấy cảnh tượng trong tầm nhìn của cô bị lắc lư xiêu vẹo.
Gabriel vẫn không có một động thái nào.
Mặc dù như vậy, nhóm người của đợt sóng thứ hai tiếp cận Gabriel, bị đứt lìa cả đầu lẫn tứ chi ra khỏi thân mình, không chảy xuống một giọt máu nào mà ngã xuống mặt đất.
Bọn họ đều mất đi ý thức mà không hề hay biết gì cả.
“Roze……!?”
Anna người chạy ở phía sau Rozalind, chứng kiến cảnh tượng mà mở to hai con mắt ra vì sốc.
Bởi vì Anna người ở đằng sau đợt sóng thứ hai, cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
--Lẽ nào hắn vừa khai mở một kết giới có khả năng tạo ra đòn chém sao?
Anna không thể nào hiểu được.
Tuy nhiên, nếu tuỳ ý tiếp cận thì sẽ rất nguy hiểm.
“Tên, tên khốn kia~~!”
Thế nên Anna rời khỏi vị trí của mình hơi xa, nhấc lên hai bàn tay nắm giữ khẩu súng tiểu liên của cô mà liên tục xả đạn.
Ngoại trừ cô ra, những nhóm khác ở đằng sau đợt sóng thứ hai cũng đưa ra phán đoán tương tự.
Thế nhưng, cho dù đó là đạn được bắn ra hay là tia sáng ma lực, toàn bộ chúng đều cách khỏi Gabriel năm met và tan biến thành tro bụi.
“Khốn nạn! Hắn lập ra kết giới nào đó ngoài <Thánh Vực> nữa!”
Những binh lính khai hoả nhìn thấy tình trạng này mà tức giận chậc lưỡi, thế nhưng—
“Đùa mình sao……”
Anna người có nhãn lực phi thường chắc chắn đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Những viên đạn chì được bắn ra, trong khoảnh khắc sắp sửa tiếp cận Gabriel.
Gabriel trông như thể không hề có chút cử động, hình bóng của hắn đột nhiên trở nên mờ đi. Ngay trong nháy mắt tiếp theo, quỹ đạo của các viên đạn loé lên ánh sáng màu trắng, và lập tức những viên đạn đó bị chém vỡ ra thành nhiều mảnh.
Đúng vậy, Gabriel không đưa ra một cử động nào.
Tất cả những tồn tại tiến vào phạm vi công kích của hắn đều bị chém nát, không chừa lại một thứ gì.
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả đạn bắn, dùng thị giác của con người thì ngay cả nhát chém cũng không thể thấy được.
(Tốc độ của hắn so với chúng ta hoàn toàn quá khác biệt……! Làm sao chúng ta có thể bắt được hắn đây……)
Anna không khỏi cảm thấy rùng mình. Cô nhìn thấy Gabriel ở trước mặt mình một lần nữa nhấc mạnh hai lưỡi kiếm sắc bén trên bàn tay của mình lên, với tốc độ con người có thể nhìn thấy được mà đứng tại chỗ xoay một vòng.
Tiêu rồi.
Anna thậm chí còn không có thời gian để hối tiếc cho sự lưỡng lự của mình.
“Gư a!”
Ngay sau đó, từ trung tâm của Gabriel thanh kiếm phát ra ánh thần quang hình tròn và quét sạch mọi thứ xung quanh hắn lại lần nữa.
Đòn đánh này khiến cho đợt sóng người thứ hai gần như bị tiêu diệt.
Ngay cả Anna cũng bị chém ngang người thành hai nửa.
Mặc dù không có sự đau đớn nào.
Nhưng cơn buồn ngủ khó có thể mà chống cự đó, tước đi ý thức của những người hi sinh.
(Tớ xin lỗi……Hoshikawa-chan……)
Sau đó Anna bị mất đi ý thức và ngã xuống dưới mặt đất.
Ngọn núi nhỏ hình thành bởi những mẩu thịt được băm vằm xếp chồng chất lên nhau.
Chứng kiến cảnh tưởng tàn nhẫn này, gương mặt của quân đội quốc phòng trở nên méo mó đi vì sợ hãi.
Ngay cả như vậy--
“Đừng sợ hãi! Cứ sử dụng chiến thuật biển người kìm hãm hắn lại! Chỉ cần tóm lấy hắn trong vài giây thôi là quá đủ rồi!”
“U, u Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!”
Mọi người không dừng lại.
Cũng như không chịu lùi bước.
Bởi vì mỗi người họ đều rất rõ.
Cho dù có chạy trốn đi nữa, chỉ cần kẻ thù ở trước mắt không bị đánh bại, bọn họ sẽ không có nổi một tương lai nào.
Tuy nhiên, đừng nói là bắt được hắn, mà ngay cả muốn tiếp cận tới trong vòng năm met cũng không được, thương vong chỉ có nước tiếp tục gia tăng mà thôi.
Nhìn thấy tình trạng bi thảm của phe mình, Lily chắc mẩm một điều.
Rằng kể cả có sử dụng chiến thuật biển người để gây áp lực lên, bọn họ vẫn không thể nào chạm được cơ thể của Gabriel.
Nếu đã như vậy, thế thì cần phải suy xét một vài thủ đoạn.
Thế nên Lily trước đó đã truy cầu phối hợp với một người nào đó và bước lên phía trước.
Ở khoảng cách gần năm met từ Gabriel, Lily bắt đầu khởi động <Cánh Bay>.
Cô lượn lên về phía trước, vẽ ra một quỹ đạo hình vòng cung và bay thẳng ở phía trên Gabriel.
(Một đòn từ <Gae Bolg> của mình nhiều lắm là chỉ có thể đâm thủng được 150 người mà thôi! Mình phải tập trung toàn bộ ở trong một đòn đánh này!)
“<Gae Bolg>!!”
Từ phía trên của Gabriel, cô phóng ra 150 ma pháp xuyên phá liên tục cùng lúc.
Tuy nhiên chúng chỉ là 150 thương phá được phóng liên tiếp.
Đối với Gabriel kẻ đều có thể ứng phó đồng thời với hàng ngàn người bắn phá, một thủ đoạn như <Gae Bolg> hoàn toàn không mang tính đe doạ gì nhiều.
Đó là một chiêu thức mà hắn ta có thể dễ dàng đánh bật được.
--Lily cũng hiểu rất rõ về điểm này.
Thế nên cô không nhắm về phía Gabriel.
Những cây thương của cô sẽ đâm thủng khắp mặt đất xung quanh Gabriel.
Nó cũng là tấm phiến kim loại nằm trên bề mặt của Sống Cầu Tokyo.
Tấm phiến kim loại sau khi bị đâm thủng thành một tổ ong bởi <Gae Blog> mất đi cường độ của nó, khiến cho mặt đất bị sụp xuống trong phạm vi năm mươi cm tập trung về phía Gabriel.
Đó là bởi vì dưới tấm phiến kim loại có chứa không gian dành cho dây cáp điện và ống dẫn nước để chạy qua.
Và hiện tượng mặt đất bất ngờ sụp đổ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Gabriel.
Chuyển động của <Đại Thiên Sứ> đã bị cứng đờ ngay trong lúc này.
“Chính là bây giờ đây!”
Ultimate_Antihero_V4_196.jpg
Tận dụng sơ hở ngắn ngủi này, trước đó Ichinotani Chikori liền phối hợp với Lily và một mực chờ đợi thời cơ để tung ra đòn đánh, lúc này cô lao thẳng tới trước người của Gabriel, và rồi--
“<Meteor Strike>--!!”
Chikori vung nắm đấm đang nắm giữ lông vũ của thiên sứ.
Chiến thuật phối hợp giữa Lily với Chikori đã thành công hiệu quả, lần đầu tiên đòn đánh của nhân loại đã đánh trúng vào Gabriel.
Cú đấm của Chikori đã tiến thẳng vào người Raphael đó, chắc chắn sẽ đánh trúng vô bụng của Gabriel.
Nhưng mà—cũng chỉ là như thế mà thôi.
“Làm sao mà……”
Chikori mở to hai mắt ra trong tuyệt vọng, mà nói với giọng run lẩy bẩy.
Nắm đấm của Chikori đã đánh vào người của Gabriel, nhưng lại như thể đánh vào mặt đất, mà truyền đến một cảm giác về sức nặng không thể bị lay động được.
Cảm giác về sức nặng đó trái lại đủ để phá huỷ nắm đấm của Chikori.
“Một cú đấm yếu ớt như vậy mà ngươi lại có thể tăng cường uy lực của nó lên được, thật sự là khá giỏi đấy. Nếu như đó là Raphael thì cú đấm này chắc hẳn đã làm vô hiệu hoá chuyển động của cậu ta rồi. Thế nhưng……Ta là Gabriel, vị thiên sứ được cấp phép đứng ở bên trái ngai toạ của Chúa. Mặc dù đều cùng là <Đại Thiên Sứ>, nhưng linh cách của ta khác hẳn so với Raphael. Một cú đấm ở trình độ đó như của ngươi sẽ không thể nào chạm tới linh hồn của ta.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Gabriel giang rộng đôi cánh của hắn và chuyển động hai bàn tay thêm một lần nữa, chém mọi người xung quanh hắn ra làm hai.
Dù đó là Lily, Chikori hay những người khác, tất cả đều bị chém đứt.
Đối phương rõ ràng chỉ có một người—
Lại hoàn toàn không có ý định giết chế bọn họ--
Nhưng bọn họ lại thực sự không thể nào tới gần.
Ngay cả một cọng tóc cũng không thể với tới.
Nguyên tưởng khó khăn lắm mới có thể chạm đế được hắn, mà hi sinh hết toàn bộ sức lực để tung ra một đòn, nhưng lại không thể gây ra một chút tổn thương nào.
Hiện thực tàn nhẫn này khiến cho mỗi người sống sót bắt đầu cảm nhận được áp lực từ trên trời đổ xuống lên đầu họ.
Ngay cả Sumika cũng như vậy.
Bởi vì với sự thông minh linh hoạt của cô, thế nên cô biết rõ tình trạng hiện tại nguy hiểm như thế nào hơn bất kỳ ai.
--Nói hắn dễ dàng đối phó hơn Raphael, là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Nếu hắn giống như Raphael, coi rẻ nhân loại và khinh thường nhân loại, hắn sẽ chỉ biết sử dụng sức mạnh một cách mù quáng và như thế thì sẽ dễ dàng đối phó hơn rất nhiều.
Nếu như đó là Raphael, vậy thì có thể chọc giận hắn và cố tạo ra một sơ hở.
Tuy nhiên, Gabriel lại khác biệt.
Mặc dù <Đại Thiên Sứ> này đã đè nén lại lực sát thương đối với nhân loại, nhưng hắn lại không tỏ vẻ khinh suất.
Hắn chỉ thi hành nhiệm vụ [cứu rỗi nhân loại] được Chúa giao cho một cách nghiêm túc.
Trong đầu hắn không có tồn tại một ý nghĩ lai tạp dư thừa nào cả.
Chỉ tiến hiện mệnh lệnh một cách nghiêm túc, như một cái máy.
Chính bởi vì nó, hắn sẽ không có một khe hở nào, cũng như không cơ hội nào có thể được tạo ra.
Giữa nhân loại và thiên sứ, sự khác biệt về hai tồn tại này hoàn toàn thể hiện dựa trên năng lực cơ bản ở hiện tại.
(Cứ đà này thì……)
Tất cả bọn họ sẽ bị đánh bại nếu như không còn một kế sách nào cả.
Sumika cảm thấy nôn nóng dữ dội.
Thay vì tiếp tục gia tăng sự hi sinh một cách không cần thiết như vậy, tự mình chủ động tấn công là cách tốt nhất.
Ngay khi cô sắp sửa hành động liều lĩnh--
“—!?”
Grabiel sắp sửa đi đến tàn dư quân đội đang lâm vào sợ sệt kia, nhưng thân thể của hắn không thể tiến về phía trước một cách tự nhiên.
Và lí do đó là--
“Tóm được ngươi rồi……!”
Ngay dưới chân của Gabriel.
Chikori người đã mất đi nửa thân dưới của cô, chỉ dựa vào tay mình và ôm lấy chân trái của Gabriel.
(Đúng rồi! là Kĩ Năng Anh Hùng của Chikori-san……!)
Sumika nhớ lại anh linh khế ước của Chikori, truyền thuyết của <Phạm Giới Nhà Sư> Musashibou Benkei.
Vị anh hùng đã tiếp tục chiến đấu cho đến chết, cuối cùng chết rồi mà vẫn đứng vững.
Người lập khế ước của Musashibou Benkei, có thể lấy Kĩ Năng Anh Hùng mà tái hiện lại truyền thuyết đó là--<Đứng Thẳng Hướng Sinh (Chết Đứng)>.
Nói cách khác, miễn là vẫn không chết, Chikori có thể duy trì được ý thức và tiếp tục tiến hành chiến đấu.
Với hiệu ứng của Kĩ Năng Anh Hùng này, cơn buồn ngủ gây ra bởi Thánh Thuật của Gabriel là hoàn toàn không có tác dụng đối với Chikori.
Cô bám vào chân của Gabriel chỉ với lực lượng từ cánh tay mình.
Và rồi--
“Ngay lúc này đây! Mọi người hãy cùng giữ chặt hắn mauuuuu!”
“““Ô AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”””
Phối hợp theo hành động của Chikori, Hassad đưa ra mệnh lệnh và những binh lính đồng loạt tiến lên.
Bọn họ không còn sử dụng vũ khí hay gì nữa.
Thay vào đó, họ sử dụng băng vải để quấn lông vũ của thiên sứ lên hai bàn tay và dùng cả hai bàn tay để áp chế Gabriel.
Giống như một đàn ong mật cùng nhau nảy lên, dùng ưu thế về số lượng để giết chết con ong bắp cày đã xông vào tổ của bọn chúng.
“Cô bé! Xin cô đấy!”
Ông muốn Sumika sử dụng <Ma Điển Hung Đạn> để đánh bại mối đe doạ này cùng với họ.
“----!”
Chuyện đã tới nước này, Sumika không hề do dự nữa.
Mọi người không ngần ngại hi sinh mạng sống của bản thân mình để tạo ra chính cơ hội này.
Sumika không ngu ngốc tới độ đến giờ vẫn còn do dự không đưa ra quyết định, khiến cho cơ hội mà Chikori và bọn họ phải liều mạng mới bắt được bị đổ sông đổ bể.
Cô dùng lực ngón tay chuẩn bị bóp cò của hai khẩu súng lục đã được nạp đạn đầy đủ đó--
“<Ma Điển Hung—”
“Thì ra là vậy, ngươi chính là một <Kẻ Dùng Tà Thần> khác đã đánh bại Raphael sao?”
Như thể một cuộn phim đang chạy giữa chừng thì bị một tấm ảnh đột nhiên nhét vào, dưới tình huống không có sự cảnh báo nào trước đó, người đàn ông với khuôn mặt màu trắng đã xuất hiện ngay trước mắt ở khoảng cách gần với một hơi thở. Sumika không khỏi kinh ngạc mà toàn bộ suy nghĩ trong não bộ cô bị đóng băng lại.
Sau đó, chỉ trong chớp mắt, trận chiến đã phân ra thắng bại dưới hình thức không thể nào cứu vãn được nữa.
Bởi vì hai bàn tay chuẩn bị bắn ra <Ma Điển Hung Đạn> của Sumika, đã bị rơi xuống dưới mặt đất.
Và rồi--
“Ư AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
--Không như tình huống vừa nãy, cú chặt đứt này được đi đôi với sự đau đớn và chảy máu dữ dội.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Sumika, Gabriel nói với giọng lãnh đạm:
“Mặc dù Chúa yêu tinh thần tự hi sinh bản thân mình và chiến đấu vì người khác, nhưng cầu xin sự giúp đỡ của Tà Thần lại là một câu chuyện khác, bởi vì đó là hành vi cấm kỵ nhất……Hỡi ôi <Kẻ Dùng Tà Thần> bất thành thục kia, ngươi không xứng đáng trở thành đất đai cho vương quốc của Chúa, hãy vì ta mà chết ở đây đi.”
Để giết chết kẻ ngu xuẩn người đã dựa vào Tà Thần và chém đầu một <Kẻ Dùng Tà Thần> khác, tên thiên sứ vung hai cánh tay đã hoá thành lưỡi kiếm lên một cách tàn nhẫn.
“Cô bé!”
“Đội trưởng!?”
Ngay cả có hô lớn lên, không ai có thể đuổi kịp để cứu viện.
Không có khả năng tới kịp. Bởi vì nhân loại không tài nào có thể nhìn thấy được quỹ đạo đường chém của hắn.
Thế nên--
(Tôi xin lỗi, mọi người……Homura-san……)
Sumika cảm thấy sự bất lực từ bản thân mà chảy xuống giọt nước mắt, nhận ra mạng sống của mình sắp sửa kết thúc, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Thế nhưng—
(a?)
Sau khi đợi một hồi thật lâu, phía trên cổ không truyền tới cảm giác lạnh như băng của lưỡi đao chạm vào.
Đường kiếm của Gabriel rõ ràng nhanh tới nỗi mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Sumika khẽ mở hai mắt ra và muốn nhìn một chút xem rốt cục nguyên nhân là gì.
Trong tầm nhìn hạn hẹp của mình, cô nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ bay phấp phới, và rồi……
“Thật là, thế này không phải là bị đánh bại hoàn toàn rồi sao? Thật quá vô dụng.”
Sumika nghe được giọng điệu phàn nàn của một cô gái.
Cô nhận ra giọng nói đó.
Chính mình không thể nghe lầm được—
Bởi vì giọng nói đó, chính là hy vọng của nhân loại.
Sumika dùng sức mở lớn hai mắt ra.
“Vel-san……”
Sumika gọi tên của cô. Đứng giữa Sumika và Gabriel đó, là hoá thân của <Liber Legis>, chỉ dựa vào lớp lá chắn đa diện giống như một viên kim cương màu đen mà chặn đứng nhát chém của Gabriel.
*
Vel người là hoá thân cuốn ma đạo thư <Liber Legis> của Homura, đã đẩy lùi được Gabriel với lá chắn đen, sau đó thở dài một tiếng.
“Ít nhất là trong lúc ta tiến hành chuẩn bị, cô phải tự dựa vào sức mình đi……Ta đã thực hiện đúng một lời hứa ngu ngốc thật.”
“Cô sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi rồi sao……!”
Vel nhíu mày nhìn Sumika, người đang thể hiện niềm vui trên khắp khuôn mặt.
Vốn dĩ thì cô không có ý định tới nơi này.
Đó là lẽ dĩ nhiên.
Bởi vì nhân loại đã làm tổn hại đến chủ nhân của Vel, khiến cho Homura bị cô lập.
Lợi dụng thiện ý của Homura, khiến cho Homura gánh chịu nhiều đau khổ và mất mát.
Vel căm ghét nhân loại.
Cô ghê tởm những con người đã làm Homura đau khổ..
--Nhất là chính người phụ nữ này, nói rằng muốn được đứng ngàng hàng cùng với Homura, một giấc mộng căn bản không thể nào trở thành hiện thực.
Nguyên gốc đó là những gì cô nghĩ.
Tuy nhiên……cô gái người dính đầy máu khắp mình mẩy ở trước mặt đây, đã đem chính những chuyện mơ tưởng của mình biến thành sự thật.
Mặc dù linh cách của bên đối phương đã bị giảm đi, nhưng cô rốt cục vẫn đánh bại một <Đại Thiên Sứ>.
Và Sumika cũng đã chứng tỏ.
--Chỉ cần em có thể đứng ở bên cạnh với Homura-san thì tất cả sẽ ổn thôi.
Ngày hôm ấy, lời thệ ước mà cô và Homura đã trao đổi với nhau không phải là những lời nói sáo rỗng hay một giấc mộng viển vông.
“Nhưng dù là một lời hứa ngu ngốc, thì hứa vẫn là hứa. Dù ta là một Tà Thần nhưng ta vẫn là một vị thần, thế nên ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.”
Vậy thì hãy chứng kiến kết quả cuối cùng của lời ước định giữa cô gái này với Homura đi.
Không ai yêu cầu cô, thậm chí cô cũng không đáp ứng cái gì của Sumika.
Điều này hoàn toàn xuất phát từ ý chí của bản thân Vel.
Bởi vì--
--Được rồi, nếu như có thể thì em hãy cố gắng lên nhé.
Đó là lần đầu tiên kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy Homura hạnh phúc đến như vậy, vào khoảng thời gian khi Homura vẫn còn ở trong <Quân Đoàn Đốt Sách>.
“Hoshikawa Sumika, ta sẽ công nhận cô là chủ nhân của ta.”
Ngay lập tức, cơ thể của Vel phát ra ánh sáng và biến thành những mảnh giấy vụn.
Những mảnh giấy bay nhảy trong không trung, bao quanh Sumika người đã mất đi đôi tay.
“……!”
Và rồi từ mảnh này tới mảnh khác, dần dần hấp thụ trong vào cơ thể của Sumika.
(a--)
Cứ mỗi khi những mảnh giấy nhập vào trong cơ thể, Sumika cảm thấy trong người mình dần dần tràn đầy với ma lực ngoại lai.
Cuối cùng, ngoại hình của cô cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Mái tóc vàng óng của cô phát ra ánh sáng và biến thành màu bạc trắng.
Nhãn cầu trắng biến đổi thành một màu đen tuyền không một chút ánh sáng, con ngươi xanh biếc chuyển sang màu vàng kim, như thể mặt trăng tỏa sáng giữa bầu trời đêm tối đen như mực.
Đôi tay của cũng đã được tái tạo lại sau quá trình biến đổi đó.
Đôi tay đã rơi xuống của cô nổi lên như thể thời gian đang được tua lại và gắn liền với phần cắt. Lập tức, những mảnh giấy vụn của <Liber Legis> bám vào phía trên vết cắt và chữa trị miệng vết thương của cô.
Vẻ bề ngoài của Sumika đã trở về trạng thái như trước đó.
“Đây là……”
{Là <Bán Thần Hoá>, ta đã tạm thời hợp nhất với cô. Bởi vì ma lực và mạch ma lực được cùng lúc sử dụng bởi ta và cô, vậy nên một vết thương ở cấp độ đó có thể được chữa lành ngay lập tức.}
“Tuyệt quá……! Thì ra đây là bí mật bên trong sức mạnh của Homura-san sao?”
Nhìn thấy ma lực của thần không ngừng tuôn chảy trong cơ thể của cô, Sumika trực tiếp hỏi Vel trong tâm trí mình.
Nghe được câu hỏi này, vẻ mặt của Vel tỏ ra một sự không hài lòng.
{Sai bét, tài năng của Chủ Nhân không cần tới sức mạnh của ta. Nếu như ta hợp nhất với Chủ Nhân thì ta sẽ chỉ tổ làm gánh nặng cho Chủ Nhân và kết quả ngược lại là sẽ bị yếu đi mà thôi. Nhưng mà ngay từ đầu cô đã yếu ớt sẵn, nên đây là cách huấn luyện cơ bản tốt nhất.}
Cô nói với giọng có phần bất mãn, có lẽ vì cô nghĩ rằng Homura bị đánh giá thấp.
Sức mạnh của Homura hoàn toàn là sức mạnh thật sự của cậu.
Vel buông lời châm biếm Sumika, đồng thời cũng đính chính lại quan điểm của cô.
“A, ahaha, cảm ơn sự quan tâm của cô……”
Ngay cả khi nở một nụ cười gượng gạo trong sự giễu cợt đó của Vel, Sumika nghĩ--
Mặc dù cô gái này là hoá thân của Tà Thần, nhưng cô vẫn thật sự rất coi trọng Homura.
Đúng thế, cũng giống như bản thân mình vậy.
Thế nên, chính mình và cô có thể sẽ rất hợp nhau.
Với niềm tin đó, Sumika một lần nữa nhắm khẩu súng của mình vào kẻ thù ngay trước mắt cô.
“<Crawling Chaos>, chẳng phải là ngươi đã nói là sẽ không có ý định giúp đỡ nhân loại sao?’’
Gabriel bị đẩy lùi bởi <Cổ Ấn> và hơi ngã ngửa ra sau. Trước sự can thiệp của Vel, trên khuôn mặt trống rỗng không miệng mũi đó hoàn toàn toát ra một cảm giác ghê tởm.
Đối với câu hỏi này của hắn, Vel không nhờ vào miệng của Sumika mà đáp lại thông qua dao động không khí ma lực--
{Đó là những gì mà một [Ta] khác nói, ta không nhớ là mình đã nói như vậy. Bởi vì [Chúng ta] không hành động trong cùng một thể ý chí.}
“……Quên đi, dù sao thì ta cũng không có ý định để lũ tồn tại thờ phụng Tà Thần ở trong vương quốc của Chúa này, Gabriel ta đây giờ sẽ tiêu diệt cả ngươi lẫn cái <Kẻ Dùng Tà Thần> khuyết tật kia luôn một thể.”
Sau khi Gabriel nói xong như thể phỉ nhổ ra, hắn hạ thấp thân mình xuống và giương cao đôi cánh lên.
Đó cũng không phải là tư thế mà không thể nhìn được trước đó.
Mặc dù kẻ thù chỉ là một trong số hàng triệu hoá thân, nhưng đó vẫn là một <Ngoại Thần> có linh thể cao hơn cả <Đại Thiên Sứ>.
Thế nên Gabriel không có ý định chiến đấu như một đứa trẻ đang đùa giỡn ở trước đó nữa.
Đối diện với địch ý của <Đại Thiên Sứ> này, Vel không tỏ ra một chút sợ hãi.
{Thật trùng hợp, ngay cả ta cũng không có ý định để những kẻ nào giết hại Chủ Nhân của ta mà vẫn sống cả.}
Bên trong tâm trí của Sumika, khuôn mặt xinh đẹp giống như một con búp bê của Vel, như thể một thỏi son máu mà hoà quyện với nhiều cảm xúc tàn nhẫn khác nhau, nở ra một nụ cười ác nghiệt khiến cho kẻ khác phải sởn gai ốc.
{Chuẩn bị tinh thần đi, ngươi sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu.}
“HAA!”
Ngay sau đó, Gabriel lao xuống mặt đất chấp nhận lời khiêu khích của Vel và vung thanh kiếm về phía Sumika.
Với những chuyển động không thể nào bắt kịp bởi sức mạnh của thân thể con người, hắn tung ra sáu đường kiếm từ bên trái và phải ở một chiều không gian khác.
Tuy nhiên, Sumika dễ dàng di chuyển qua lại hai bên và né tránh sáu đường kiếm tàn bạo này.
(Thấy được rồi……! Chuyển động của Gabriel mà mình không thể nhìn ra vừa nãy, giờ mình đã nhìn thấy rất rõ!)
Vì cơ thể của Sumika đã là <Bán Thần Hoá>, thế nên cô cũng không còn là con người nữa.
Vậy nên cô có thể bắt kịp được thể loại đòn tấn công và phòng thủ này.
{Sumika có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn ta, ta sẽ để cô quyền điều khiển cơ thể này, vậy nên hãy chiến đấu như những gì cô đã làm từ trước tới nay. Ta sẽ hỗ trợ cô hết sức.}
“Tôi hiểu rồi!”
Trước khi trả lời, thân mình của Sumika đã bắt đầu chuyển động.
Để mặt đất không bị tàn phá bởi trận chiến này, Sumika kích hoạt <Kích Bay> và bay vút lên bầu trời.
Đồng thời cô như thể đập lấy cục đá để bắt lửa, mà cọ sát hai khẩu súng lục trên bàn tay cùng lúc và làm trượt đi băng đạn.
Ngay sau đó--
“<Rút Nhanh>!”
Sumika dựa vào sự bảo hộ [đòn đánh chạm trúng mục tiêu] của Kĩ Năng Anh Hùng, dùng ba phát đạn <Hi Hi’iro no Kane> bắn ở hai bên đáp trả lại sáu nhát chém vừa rồi.
Không một phát nào trong số sáu cú bắn đó đều trượt, chúng ghim chặt vào cơ thể của Gabriel và tạo thành vết thương bởi súng bắn.
 “U, u aaaaa!?”
Đồng thời Gabriel la lên những tiếng thét đau đớn chưa từng thấy cho tới nay.
“Đây là……!”
Nhìn vào kĩ hơn, như thể axit tràn ra từ vết đạn bắn, cơ thể xám bạc của Gabriel chuyển sang màu đen và chảy ra chất lỏng đặc sệt.
Nhìn thấy hiện  tượng đó, Sumika người có kiến thức lớn về đáy vực ngay lập tức hiểu ra.
“Là độc của Gla’aki……!”
{Chính xác, chất độc Gla’aki có khả năng làm vấy bẩn linh hồn, đặc biệt là đối với những thiên sứ có linh cách cao đấy.}
Đúng vậy, Vel đã tẩm độc Gla’aki vào bên trong những viên đạn <Hi Hi’iro no Kane> mà Sumika đã bắn .
Thứ chất độc của thần tính được gọi là Gla’aki này có thể làm đầu độc người sống thành một cái xác vô hồn, là thứ độc chết chóc nguyền rủa sự sống.
Nó sẽ phát sinh ra phản ứng bài xích mạnh mẽ lên thân thể tràn đầy thiện tính của <Đại Thiên Sứ>, chỉ bằng một cái chạm nhẹ trên da.
Tuy nhiên--
“Đừng nghĩ rằng Gabriel ta đây sẽ bị đánh bại bởi cái thứ độc này……!”
Gabriel cưỡng ép vượt qua cơn đau dữ dội đang thiêu đốt cơ thể hắn bằng chí lực.
Và ánh sáng phát ra từ khuôn mặt của hắn theo một hình cầu.
“<Lửa Megiddo>!”
<Lửa Megiddo> hội tụ lại cho tới khi biến thành cực quang trắng lao tới Sumika đang bay trên bầu trời.
Thứ ánh sáng lẫn uy lực đó không thể sánh được so với của Raphael.
Nếu bị thứ đó nuốt chửng, cô cũng khó mà nguyên vẹn kể cả khi ở trạng thái <Bán Thần>.
Vậy nên Sumika tím cách né tránh bằng <Cánh Bay>, nhưng--
{Không cần phải trốn đâu.}
“!?”
Ngay lập tức, Vel kiểm soát cơ thể Sumika và kìm hãm di chuyển của cô.
Kết quả là, Sumika đã không hề né tránh mà nhận lấy ánh cực quang chứa nhiệt độ cao bao phủ hoàn toàn tầm nhìn của cô.
Bầu trời nở rộ ra đoá hoá của ánh sáng và lửa ngay thời điểm cực quang va chạm vào mục tiêu.
Cực quang trắng tạo ra bởi vụ nổ khí lưu bao trùm lên toàn bộ Sống Cầu Tokyo vào trong ánh sáng, thứ ánh sáng đó chói đến nỗi không thể nhìn ra được màu sắc.
Và bên trong nguồn ánh sáng chói loà đó.
“GAAAAAA!!”
Gabriel áp dụng hành động.
Hắn biến lưỡi gươm bên tay phải mình thành hình dạng một cây thương hiệp sĩ.
Bởi vì hắn đã thấy.
Ngay khi Sumika bị nuốt chửng bởi tia sáng, Vel người đang sở hữu cơ thể Sumika đã kích hoạt kết giới đen, thứ đã chặn được nhát chém của hắn ta trước đó.
Kẻ địch vẫn sống bên trong ánh sáng đó.
Gabriel xác nhận như vậy và vung cánh tay đã biến thành cây thương hiệp sĩ của hắn bay thẳng lên bầu trời.
Hắn chạy xuyên qua trung tâm của ánh sáng đó.
“Gư a!”
Cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết kia, hắn cũng cảm nhận được da thịt đã bị xuyên thủng.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng chói lòa kia biến mất, khung cảnh trở về như lúc trước--
“Đội trưởng!”
“Cô bé!?”
Nhìn lên hai người đang bay lượn ở trên không trung, những người đồng đội của Sumika cũng nhìn thấy cảnh tượng cây thương của Gabriel đâm xuyên qua ngực Sumika.
Và rồi họ thấy Sumika người bị đâm thủng biến thành một màu sắc huyền ảo như bùn mà tan chảy ra, nhỏ giọt lên cây thương hiệp sĩ.
“Teke lili! Teke lili!”
“Đây là……<Shogoth> ư!”
Nghe được âm thanh như thể cười nhạo đó, Gabriel không khỏi tặc lưỡi.
Hắn nhìn lên bầu trời đã mất đi ánh sáng, và xung quanh hắn là những Sumika với số lượng vượt quá ba mươi người.
Cô đã biến thân chính mình thành một <Shoggoth> nhằm mục đích gây sự nhiễu loạn.
{Đoán xem ai là hàng thật nào?}
“Dám giỡn mặt với ta sao!”
Câu hỏi đầy mỉa mai của Vel được Gabriel trả lời với giọng điệu sắc bén như một lưỡi kiếm.
“Ta chỉ cần đâm thủng tất cả là xong!”
Và rồi cùng giống như những phân thân phân tán ở trên không trung trước đó.
Gabriel lần lượt dùng thương pháp đâm vào từng phân thân nhanh như một tia chớp.
Trong chớp mắt, trái tim và đầu của chúng đều bị xé toạc, từng <Shogoth> trở thành bùn và rơi xuống mặt đất.
Đây chỉ là những phân thân được tạo ra như vật thế thân, vậy nên chúng không có sự phản kháng nào cả.
“Kết thúc rồi!”
Đến người cuối cùng—cũng chính thật sự là Sumika bị đâm một nhát ngay mặt bởi ngọn thương màu xám bạc.
Cùng lúc đó--
{Câu trả lời là--tất cả đều không phải.}
“--!?”
Bản sao cuối cùng cũng trở thành bùn có màu huyễn sắc.
Và rồi--
Hỡi vạn tượng cảnh giới giả bên ngoài vũ trụ, hãy lắng nghe mệnh lệnh của ta
Gabriel nghe thấy câu thần chú đó từ phía sau hắn.
Khoảnh khắc hắn ta quay lại trong hoảng loạn , Sumika mang trên vai một lỗ thủng vẫn đang nhỏ từng giọt máu đã ở tư thế bắn ra <Ma Điển Hung Đạn>.
Đúng vậy, sau khi cô bị đâm thủng, cô đã biến thành <Shogoth> và vòng ra sau lưng Gabriel.
Mặc dù Gabriel lúc này đã nhận ra mánh khóe đó, nhưng giờ đã quá muộn.
“Giáng lâm từ kẽ hở giữa Minh Phủ và Thiên Giới đi! <Người Vén Khăn Che Mặt> Daoloth!!”
Trên ngực Gabriel bị khoan thủng bởi thứ sức mạnh của Tà Thần đã trục xuất Raphael ra khỏi thời không.
“Ư, Ô ô Ô Ô ô, Ô ô Ô ô Ô Ô ô ô ô!?”
Như thể một sợi dây cao su dày bị vặn vẹo xoắn mạnh trước khi phát ra một âm thanh chói tai, cơ thể của Gabriel dần dần bị hút vào trong vòng xoáy mở ra bởi cái lỗ trên ngực hắn.
Giống như Raphael, Gabriel không thể nào chống cự mà cứ thế bị hút vào phía bên kia của tấm màn che.
“A, ô----”
Cuối cùng thì bóng dáng hắn ta đã hoàn toàn biến mất ngay trước mặt Sumika.
Gabriel đã bị kéo vào lãnh thổ của Daoloth, một không gian hư huyễn không có tồn tại ở nơi nào trong vũ trụ này cả, không có khái niệm về thời gian cũng như khoảng cách.
Đáng lẽ là nó phải như vậy.
Thế nhưng--
--Ngươi biết ý nghĩa của cái tên Gabriel là gì không?--
“A……!?”
Ngay sau câu hỏi làm lay động bầu không khí đó, Sumika bất chợt cảm thấy bụng mình bị đâm thủng bởi cú va chạm mạnh.
Nhìn kĩ vào, thì thấy ngọn thương xám bạc đã cắm thẳng vào bụng của cô như muốn đào xới nó ra.
Sumika hoảng hốt rút ngọn thương ra và mở to mắt trong sự kinh ngạc.
Là vì ngọn giáo đang dần vươn ra từ hố đen đang cố gắng nuốt chửng lấy mọi thứ vào bên trong nó.
Cuối cùng, từ cái lỗ không chỉ riêng mình cây thương, mà một lưỡi kiếm hình thành trên cánh tay cũng bước ra.
Và rồi hai bả đao đó cố mở rộng cái huyệt động chật hẹp kia bằng vũ lực.
“Nó có nghĩa là sức mạnh của Chúa vô cùng hùng mạnh……!”
Chiếc huyệt động đã bị hắn xé rách.
Thiên sứ xám bạc Gabriel đó mang trong mình sức mạnh thể chất vô song cùng với cái tên được Chúa ban cho, đã cưỡng ép trở về lên mặt đất từ lãnh thổ của Daoloth.
Sumika không thể nghờ tới việc <Ma Điển Hung Đạn> lại có thể thất bại, và mất hết khả năng suy nghĩ trong nháy mắt.
Và Gabriel không hề bỏ hề qua thời cơ Sumika bị dao động nội tâm này.
Hắn vỗ đôi cánh cùng với những chiếc lông vũ trông như những thanh kiếm và vung ngọn giáo đâm về phía Sumika một lần nữa.
{Sumika!}
“--!”
Vel cất tiếng gọi khiến Sumika miễn cưỡng bình tĩnh trở lại và tiếp tục né những đường công kích của Gabriel từ các phía khác nhau, đồng thời phản công với <Rút Nhanh>.
Tất cả những viên đạn đó đều ghim vào đầu Gabriel, khi này đang chuyển sang trạng thái tấn công mà không chút phòng thủ.
Trên hết, những viên đạn ma thuật này đã được tẩm thần tính độc của Gla’aki và chúng thổi bay đầu của Gabriel.
Tuy nhiên--
(Hắn không chịu dừng lại!)
Ngay cả khi đã mất đi cái đầu, Gabriel vẫn lao thẳng về phía Sumika và vung cánh tay kiếm của hắn lên nhằm chém đứt cô ra làm hai.
{<Shining Trapezohedron>.}
Lưỡi kiếm được vung xuống đó bắn tia lửa và bị nảy bật ra.
Là vì Vel đã triển khai kết giới đen như một viên kim cương xung quanh Sumika.
“Được, được cứu rồi……!”
{Không hẳn vậy đâu, mặc dù một nhát chém thì có thể chặn được, nhưng một ngọn giáo được tích tụ sức mạnh tại một điểm thì khó lòng nào mà chặn nổi.}
Ngay khoảnh khắc Vel nói xong với giọng điệu vô cùng cay đắng, Gabriel đã thực hiện đúng theo kịch bản tồi tệ nhất.
“Kết thúc rồi, thứ thần linh đáng kinh tởm kia……!”
Mũi thương xám bạc dễ dàng xuyên qua <Shining Trapezohedron> và đâm thẳng vào tim của Sumika.
“----!?”
Trong nháy mắt, Gabriel đã để mất mục tiêu và đâm vào không khí.
Đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì Sumika đã bị tách ra xa khỏi Gabriel đến hàng trăm met.
Có phải cô đã di chuyển trong chớp mắt?
Không.
Cô đã [biến mất] và rồi [xuất hiện].
Bằng cách phân giải tồn tại của mình thành các đơn vị tưởng tượng, sau đó tái cấu trúc sự tồn tại của chính mình tại các toạ độ tuỳ ý thông qua lượng tử chuyển dịch.
{Lượng ma thuật khổng lồ kết hợp với yếu tố thứ nguyên bậc năm cùng với đặc tính thời gian--<Dịch Chuyển Tức thời>. Ta không hề nghĩ rằng có ai khác ngoài Chủ Nhân lại sử dụng được thứ đó đấy. Nếu như cô không phải là ma pháp sư đạt tới trình độ này, thì ngay cả ta cũng không cứu nổi đâu.}
Ma thuật của Homura mà cô đã tận mắt chứng kiến đúng một lần trong trận chiến với Jambure.
Vel không khỏi khen ngợi tố chất thiên tài của Sumika người đã cho thấy cách mà cô ấy mô phỏng lại phép đó chỉ bằng cách quan sát.
Mặc dù cách nói không được thẳng thắn cho lắm, nhưng Vel khi này đã hợp thể với Sumika cảm thấy kinh ngạc trước tư chất của cô và khen ngợi Sumika từ tận đáy lòng.
“Cảm ơn……. Nhưng tôi không thể làm lại được ở lần sau đâu……”
Cô nở ra một nụ cười khổ, lúc này từ khóe mắt của cô nhỏ từng giọt máu.
Ma thuật bậc năm là cấp bậc cao nhất của nhân loại, hơn nữa, khi kết hợp hai thứ ma thuật cấp độ năm đó, vốn dĩ lượng ma thuật không lồ này không ai có thể dùng được ngoài <Tối Thượng Tiểu Ngã> như Homura. Nhưng Sumika đã bất chợt có thể sử dụng nó, mặc dù cơ thể của cô đã trải qua <Bán Thần Hoá>, thế nhưng cái giá cô nhận lại là rất đắt. Chỉ một lần sử dụng ma thuật lớn như vậy đã khiến cho phần lớn não bộ của Sumika bị tan chảy.
Và rồi--
“Ngươi không biết lúc nào nên từ bỏ sao, dừng ở đây được rồi. Với thứ sức mạnh chưa hoàn thiện của Tà Thần thì làm sao có thể đánh bại được Gabriel này chứ!”
Gabriel đã mọc ra cái đầu mới trong chớp mắt. Hắn không nương tiếc gì mà truy đuổi Sumika người không thể nào chống đỡ được cơ thể mình.
Sumika không còn đối sách nào có thể sử dụng được nữa.
Kể cả độc Gla’aki gây nên cơn đau đớn tạm thời, thì nó cũng không gây nguy hiểm gì tới tính mạng của Gabriel.
Ngay cả con át chủ bài <Ma Điển hung Đạn> của cô cũng không có tác dụng gì với hắn, cô không biết cô nên làm gì trong lúc này cả.
“……”
Nhưng dù vậy, Sumika vẫn sẵn sàng nâng súng lên.
Đúng như Gabriel đã nói, hành động này của cô không khác gì hơn là vùng vẫy vô ích cả.
Tuy nhiên, Sumika tin rằng phép màu sẽ xảy tới bất cứ lúc nào nếu cứ tiếp tục cố gắng chiến đấu mà không từ bỏ trong tuyệt vọng.
Và rồi—chính xác vào khoảnh khắc tiếp theo phép màu đó đã xảy ra.

Ia Ia Hastur

Hastur cf'ayak'vulgtmm

“““…………!?”””
Một giọng nói vang lên. Hàng chục triệu người cùng nhau đồng ca làm rung chuyển cả bầu trời từ dưới mặt đất, đến tai Sumika và Gabriel.
Cả hai đều hiểu ý nghĩa của ngôn ngữ từ dị giới đó, liền dừng tất cả hoạt động lại và cùng nhìn về phía ngọn nguồn phát ra âm thanh--là Sống Cầu Tokyo ở bên dưới.
(Đây, đây là……!)
Và rồi Sumika phát hiện nó.
Đứng ở dưới Sống Cầu Tokyo, là chín bức tường bảo vệ kéo dài lên tận bầu trời tạo thành hình chữ V.
Nhìn thấy khung cảnh này, Vel thở dài một tiếng nhẹ nhõm mà nói:
{Đến rồi.}
*
Không lâu sau khi trận chiến với Gabriel được bắt đầu.
Bên trong bộ tư lệnh của không gian ngầm, Vel gọi mỗi người chỉ huy của nhân loại và yêu tinh đó là Kinugasa và Elfiena, để đưa ra đề xuất cho bọn họ.
Lời đề xuất về quân bài sát thủ trong trận chiến với Gabriel.
“Cô nói là muốn những người dân tị nạn trong không gian ngầm triệu hồi Tà Thần sao……!?”
Kinugasa nghe được mà choáng váng không nói nên lời, và Vel gật đầu khẳng định.
“Đúng vậy……Ta biết <Ma Điển Hung Đạn> Hoshikawa Sumika là một ma pháp sư ưu tú, nhưng chỉ đơn thuần là tài giỏi dưới góc nhìn của nhân loại mà thôi. Cô ta không có vượt xa lẽ thường giống như Chủ Nhân, cũng như quá xa vời để trở thành một <Tối Thượng Tiểu Ngã>, chỉ với sức mạnh của Sumika thôi thì không thể nào với tới Gabriel được, muốn đánh bại Gabriel, chỉ có cách giống như Chủ Nhân trong quá khứ đã hạ gục <cấp Quỷ Vương>, đó là phải tiến hành triệu hồi Tà Thần hoàn toàn. Để thực hiện việc triệu hồi trọn vẹn đó, sức mạnh về số đông là điều cần thiết.”
“Nhưng mà liệu những người không biết gì về ma thuật có thể triệu hồi được Tà Thần không?”
Vấn đề mà Elfiena đưa ra là vô cùng hợp lý.
Những người dân tị nạn ở không gian ngầm không thể sử dụng ma thuật.
Mặc dù mỗi cá thể nhân loại đều nắm giữ ma lực bằng linh hồn, nhưng tố chất để có khả năng thao túng và sử dụng ma lực đó lại chính là mạch ma lực, số lượng người có thể làm được như vậy chỉ chiếm một bộ phận nhỏ.
Nhưng đối với câu hỏi này của Elfiena, Vel trả lời mà không có vấn đề gì.
“<Nữ Hoàng Yêu Tinh> tốt hơn hết là sẽ đóng vai làm <thầy cúng> để vịnh xướng câu chú. Những người thường chạy trốn tới không gian ngầm lấy thân phận <tín đồ>, buông lời ca tụng sùng bái Tà Thần là tốt nhất. Với cách này, Tà Thần sẽ đáp lại tiếng nói của những người đó và hiện hình từ dưới đáy vực.”
Vel giải thích cho họ rằng việc triệu hồi Tà Thần cần phải được tiến hành ở số đông.
Nếu giống như Homura và Sumika, một người muốn sức mạnh của Tà Thần thì phải—
“Đầu óc ngươi có vấn đề đấy à.”
“Phải nói thẳng thừng như vậy sao!?”
“Sự thật chính là như vậy thôi.”
Sau khi Vel nói xong không chút giả vờ nào, cô thúc giục cả hai người đưa ra quyết định lại lần nữa.
“Chỉ cần sức mạnh của tám mươi triệu đám dân tị nạn là có thể tiến hành triệu hồi một Tà Thần hoàn toàn rồi. Trừ cách đó ra, không còn cách nào để nhân loại có thể sống sót được đâu.”
Đối với lời đề nghị của Vel, Elfiena nhanh chóng tỏ vẻ tán thành.
“……Hãy làm ngay và liền luôn đi! Thủ tướng Kinugasa! Đây là trận chiến vì sự sống còn của mọi sinh linh tồn tại trên mảnh đất này!”
“Elfiena-sama……”
Kinugasa suy nghĩ một lúc.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhận trách nhiệm chỉ đạo dân chúng.”
Sau đó ông đáp ứng hỗ trợ.
Cuối cùng, Kinugasa tập hợp mọi cá nhân ở khu tị nạn tại khu vực dưới lòng đất, sau đó giải thích một cách mơ hồ cho bọn họ, rằng đây là một loại chú ngữ dùng để trợ giúp cho các binh sĩ quân đội quốc phòng đang chiến đấu ở bên ngoài kia. Ông thỉnh cầu bọn họ viết lại những lời của Vel và ca tụng từ ngữ của một vị Tà Thần nào đó.
Nhân loại tin tưởng rằng nó sẽ giúp đỡ những người đang chiến đấu đó, mà dùng hết sức hô lớn--

Ia Ia Hastur! Ia Ia Hastur!

Hastur cf'ayak'vulgtmm, vugtlagln vulgtmm

Ai Ai Hastur!

Những tiếng reo hò đó không ngừng lặp lại hơn cả trăm lần.
“A……”
Theo như chỉ thị của Vel, phía trên đỉnh của bức tường bảo vệ được nâng lên thành hình chữ V.
Ở tại không gian ngầm được sơn bởi màu vàng và vẽ ra như thể một tấm mề đay liên kết bởi ba dấu hỏi với nhau. Elfiena đứng trên tấm mề đay chờ đợi mệnh lệnh mà cảm nhận được một cỗ khí tức.
--Được chỉ dẫn bởi những lời nói ca tụng hướng tới trời cao, một tồn tại khổng lồ chưa biết nào đó, ngọ nguậy di chuyển những chiếc xúc tu dinh dính ướt đẫm, sẽ trồi ra từ mặt nước của dưới đáy vực.
Ngay cả Elfiena người sống ở quỷ giới cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi trước khí tức đó.
Nhưng nếu như họ không có được sự giúp đỡ của tồn tại vượt xa lẽ thường này, bọn họ sẽ không thể có nổi một tương lai nào.
Thế nên Elfiena cắn chặt môi lại, dùng cơn đau đớn mà chế ngự đi sự sợ hãi từ cái miệng đang run rẩy của cô, sau đó cô vịnh xướng câu chú mà Vel đã dạy cho cô bằng những lời ca tán tụng.
Hỡi người khó có thể xưng danh trạng từ chòm Kim Ngưu xa xôi, xin hãy lắng nghe mệnh lệnh của ta
Bầu trời tinh không sôi trào tỏa sáng, báo hiệu thời khắc tuyên cáo vận mệnh của ngài
Hỡi vị thần của người mục dương và hoàng thái tử tà ác
Dưới đáy vực của chiếc hồ tối tăm, sợi xích giam cầm người trong vĩnh cửu đã bị chặt đứt
Hãy tha hồ dùng cơn thịnh nộ lẫn oán hận, mà nhuộm Betelguese đáng ghê tởm đó trong biển máu đi
Đó là câu chú dùng để đánh thức vị thần tính đang ngủ say ở dưới đáy hồ tối đen nằm ở chòm Kim Ngưu xa xôi.
Và rồi—
“Giáng lâm phủ trong y phục của gió đi! <Vua của Hoàng Y> Hastur!!”
Vị thần ngủ say dưới tận cùng của vũ trụ đã phản hồi lại tiếng gọi này.
Ngay lập tức, ở bầu trời phía trên không gian mê cung của Eihort, có ba tia sét màu vàng phá vỡ tầng mây màu huyễn sắc và đánh xuống mặt đất.
Có tổng cộng chín tia sét, chúng đâm thủng vào những bức tường bảo vệ xếp thành hàng theo chòm Kim Ngưu, liên kết cả trời và đất để tạo nên một con đường ánh sao.
Chỉ thấy một bóng người khoác trên mình bộ y phục màu vàng có thân mình cao khoảng một kilomet, với chiếc áo choàng bay phấp phới và bước đi trên đường, như thể bị thu hút bởi những lời ca tụng ở dưới mặt đất mà đến từ chòm Kim Ngưu xa xôi, hạ thế xuống Sống Cầu Tokyo.
Đó chính xác là thủ lĩnh của tinh linh gió như của <Thần Bão Tố> Ithaqua.
<Vua của Hoàng Y> Hastur.
Và rồi Tà Thần của gió khổng lồ quay đầu dưới chiếc mũ trùm lại, hướng ánh nhìn của mình về phía Gabriel.
--Dưới đáy vực thẳm bóng tối trong cái mũ trùm, ẩn giấu một cặp mắt màu đỏ ngầu.
Theo sau đó là một sự địch ý gây ra cảm giác áp lực cùng với sức nặng đánh vào Gabriel.
Đối diện với địch ý lộ ra bởi Tà Thần, Gabriel bốc lên một cơn thịnh nộ không tưởng.
“Thứ thần linh báng bổ kia! Đừng có chạy đến cản trở sự cứu rỗi của chúng ta, hãy cút về dưới đáy hồ u ám của ngươi mà ngủ say đi!”
Toàn thân Gabriel tức tối run rẩy, trên khuôn mặt trống rỗng của hắn phát ra ánh mắt đỏ ngầu. Gabriel mở rộng đôi cánh, sau đó thúc đẩy hai cánh bật ra luồng khí và theo đó tạo nên phản lực nổ.
Gabriel nhồi lực tấn công vào cây thương của hắn và đâm về phía Hastur.
Hắn đang nhắm vào vị trí giống với tim của con người.
Đòn xuyên phá này có độ sắc bén giống như một ngôi sao chổi.
So với đòn đánh lên Sumika vừa nãy, cú đâm này hoàn toàn không có cách nào để chống lại được.
Hastur thậm chí còn không thèm né tránh cú đâm đó.
----Phù.
Dưới chiếc mũ trùm Hastur thở ra một hơi.
Như thể thổi tắt một cái đèn cầy mà phát ra khí tức nhẹ nhàng mềm mỏng.
Chỉ với như thế, toàn bộ cơ thể của Gabriel đang tiếp cận đó như bị chiếc búa tạ đập vào một lực đánh rất mạnh. Cả tay chân, đầu và cánh của hắn đều bị đánh cho lõm xuống, khiến cho hắn mất đi cân bằng lẫn tốc độ.
“~~~~~~!”
Bởi vì lực va chạm quá mạnh, trong nháy mắt Gabriel đã bị mất đi ý thức.
Tuy nhiên, Gabriel là một <Đại Thiên Sứ> được Chúa ban tặng cho cái tên <Sức Mạnh Của Chúa Vô Cùng Hùng Mạnh>.
Hắn nhanh chóng khôi phục lại ý thức, mở rộng đôi cánh đã bị vặn vẹo và dính đầy máu ra, chống đỡ thân thể sắp bị ngã xuống, một lần nữa trừng mắt nhìn vào kẻ thù chống lại vị Chúa của mình.
Thế nhưng—
Ngay lúc này Gabriel chợt phát hiện ra.
Đúng trong khoảnh khắc khi hắn bị bất tỉnh, Hastur đã bao vây hắn trong một cơn lốc xoáy và tạo ra nhà tù của gió.
“----!”
Để thoát khỏi nhà tù gió tạo ra bởi Hastur này, Gabriel vung lưỡi kiếm trên cánh tay hắn về phía bức tường gió.
Lưỡi kiếm như thể xuyên thủng khắp bức tường gió mà xoẹt qua.
Tuy nhiên—bức tường gió vẫn tồn tại và thậm chí còn không có một vết rách nào.
Đó là lẽ dĩ nhiên.
Bởi vì thứ bị chặt đứt đó, ngược lại chính là lưỡi kiếm của Gabriel.
Ngay cả như vậy, Gabriel vẫn không bỏ cuộc, hắn dùng cây thương còn sót lại trong tay để đâm ra nhưng kết quả vẫn giống như trước.
Chỉ cần chạm vào bức tường gió một chút, là sẽ bị lưỡi đao gió đang xoay tròn đấy băm vằm đến mức nhỏ hơn cả hạt cơ bản, và rồi bị nghiền nát bởi ngọn gió.
Nó giống như một mũi khoan đá vậy.
Sau đó, mũi khoan đá chậm rãi như thường lệ mà thu nhỏ không gian bên trong cơn lốc xoáy từng chút một.
“Ô a a, A a!?”
Đầu tiên lớp da bên ngoài giống như kim loại màu xám bạc.
Tiếp theo là bắp thịt màu đỏ nằm dưới gân mạch.
Cuối cùng những khúc xương bạc được bảo vệ bởi da thịt đó cũng bị bào mòn không chút nương tay.
“Á AAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Ngay cả một <Đại Thiên Sứ> cũng không thể chịu nổi cảm giác đau đớn dữ dội từ việc bị xẻo thịt hoàn toàn như vậy, Gabriel rơi vào trạng thái nửa điên nửa cuồng mà cố gắng chạy trốn khỏi nhà tù gió.
Nhưng mọi nỗ lực đều là vô nghĩa.
Cho dù là vung tay ra đấm, tung chân ra đá hay dùng bả vai để đánh ra, ngay khi tiếp xúc vào tất cả đều sẽ chỉ bị cơn cuồng phong đó cắt đứt.
“Hastur AAAAAAAAAAAA!!”
Cuối cùng ngay trong khoảnh khắc Gabriel hét lên với giọng nguyền rủa.
Pặc!
Hai chiếc xúc tu của Hastur đập mạnh một cái ở trước người mình.
Như thể giết chết một con muỗi phiền nhiễu.
Gabriel người bị đập vào giữa hai tay chết không kịp ngáp. Cả thịt lẫn máu của hắn bị ép lại mà phun ra, chỉ còn sót lại duy nhất lớp da của thi thể dính trên bề mặt của chiếc xúc tu nhớp nháp.
Tiếp theo ngay cả thi thể đã chết thảm thương đó cũng bị cơn gió cuốn đi và mối đe doạ tên là Gabriel biến mất không một dấu vết nào ở phía sau.
Trên không trung chỉ còn lại Sumika và Tà Thần trong bộ y phục vàng bay phấp phới.
<Đại Thiên Sứ> Gabriel đã bị tan biến khỏi mảnh đất này.
Những binh lính của quân đội quốc phòng cất tiếng reo hò và vui mừng trước sự thật này—
--Hỡi nhân loại, vậy ra đó là câu trả lời của các ngươi sao--
“““…………!?”””
Ngay sau đó, bầu trời bị phá vỡ và dòng thác được hình thành bởi ánh cực quang đổ nhào xuống, nghiền nát <Vua của Hoàng Y>.
*
Một cột sáng đột nhiên đổ xuống từ bầu trời.
Nếu nhìn kỹ, thì nó là một quả cầu ánh sáng trắng khổng lồ.
Giống như một một ngôi sao chổi, quả cầu phát ra ánh sáng chói loà đó lao đến nghiền nát Hastur trong nháy mắt.
Hastur vươn cái xúc tua được bọc trong chất lỏng màu xanh đậm từ bên dưới lớp áo choàng màu vàng ra, cố gắng hất thứ ánh sáng này đi, nhưng lại không thể.
Rốt cục sức nặng của quả cầu ánh sáng này là đến đâu?
Hastur bị kẹp vào giữa quả cầu lớn như một ngôi sao với mặt đất, khiến cho cơ thể hắn bị nổ tung bởi áp lực đè lên, bắn ra một thứ chất lỏng đặc sệt.
{■■■, ■■■■, ■■■■■----}
Tà thần của chòm Kim Ngưu trước khi chết ngẩng nhìn lên nguồn sáng trên bầu trời, và gào lên với tiếng kêu thảm thiết như muốn xé màng nhĩ ra trong khi bị cực quang trắng đó nghiền nát --
Theo sau đó một vụ nổ ánh sáng khổng lồ xảy ra, tạo thành một cơn bão ánh sáng nhuộm trắng lên tất cả mọi thứ.
Cơn bão ánh sáng đấy là một trận cuồng phong .
Dù không sinh nhiệt, nhưng thứ ánh sáng vô cùng chói loà đó vẫn thiêu đốt nhãn cầu của mấy người Sumika sau ngay cả khi đã nhắm mắt lại.
 “~~~~!”
Rốt cục chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Quân đội quốc phòng cũng chỉ có nước chịu đựng vụ nổ này trong khi họ không hiểu điều gì đang diễn ra.
Cuối cùng, sau khi cơn bão ánh sáng kéo dài khoảng một phút, thì thứ ánh sáng xuyên qua mí mắt ở phía bên kia đã lắng xuống.
Sumika và những người khác nghĩ thầm—bão tố rốt cục đã qua đi chưa? Cuối cùng họ mở mắt ra và nhìn thấy nó.
“Ể…………”
Tất cả bọn họ đều cứng họng. Bởi vì màu sắc trên bầu trời đã thay đổi.
Những tầng mây có màu huyễn sắc cùng với vùng hoang dã vô tận đều đã biến mất, thay vào đó là bầu trời đêm cùng với dãy núi quen thuộc ở ngay trước mắt họ.
Các chòm sao có thể thấy được khi nhìn lên, hình dạng của dãy núi và hình trạng của tàn tích, bọn họ không thể nào nhầm lẫn đi đâu được.
Bởi vì đây chính là quê nhà của mấy người Sumika.
Vùng Kanto thuộc đảo Honshu của quần đảo Nhật Bản.
Đó là nơi ở gốc của Sống Cầu Tokyo.
--Đúng vậy, mê cung của Eihort đã bị tiêu diệt.
“----…………”
Căn cứ vào sự thật này, Sumika tin chắc rằng kẻ thù cuối cùng đã ra tay hành động.
Có thể tiêu diệt <Tà Thần> như Hastur người sánh ngang với <Cthulhu Vĩ Đại> và cả <Crawling Chaos>, không những thế còn mang theo thiệt hại làm biến mất mê cung của Eihort, không ai có thể làm được đến vậy ngoại trừ một người.
<Đại thiên sứ> mạnh nhất, được Chúa ban cho cái tên <Người Sánh Ngang Hàng Với Chúa>--
“……Michael…………!”
Sumika nói lên cái tên đó trong sự thù ghét và nhìn lên phía bầu trời đêm.
Dưới đại tam giác của mùa hè, ở độ cao nơi mà có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ khi nhìn xuống, hắn ta đã ở đó.
Thiên sứ sở hữu sáu đôi cánh màu vàng kim.
Khác với Raphael và Gabriel, hắn giáng lâm tới mảnh đất này với một cơ thể hoàn hảo, dưới tư cách là tông đồ của Chúa.
<Đại Thiên Sứ> Michael.
“……Hỡi ôi nhân loại, tại sao các ngươi lại không thể tin tưởng vào vị Chúa vĩ đại chứ……?”
--Những giọt lệ đau thương rơi xuống tại hai hàng má của hắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét