<Sống Cầu
Vatican>
Chủng tộc,
tôn giáo, lý tưởng,…với thảm hoạ <cấp Quỷ Vương> do Quỷ Vương Typhon gây
ra, thì những giá trị quan của xã hội loài người từng chia rẽ rất nhiều thành
phần ra đã trở thành tro bụi cho dù có muốn hay không, dẫu vậy trong số đó,
vùng đất thánh thần này của <Thánh Đường> vẫn tiếp tục duy trì vị trí độc
nhất của nó với tư cách là <Tín Ngưỡng Thần Đô (Đô Thành của Những Người
Sùng Đạo Chúa Trời)> cho đến tận bây giờ,
Tại trung
tâm thủ đô của những tín đồ trung thành tại <Thánh Đường>, có một công
trình kiến trúc to lớn được xây dựng theo kiểu cách của kiến trúc nhà thờ vẫn
tiếp tục đứng vững ngay cả sau khi phải trải qua đại hoạ to lớn như đã nói ở
trên.
Vương Cung
Thánh Đường của Thánh Peter.
Là trụ sở
chính của <Thánh Đường>, đây chính là thành trì của Giáo Hoàng Innocentius
XVII.
Từng là một
nhà thờ hưng thịnh và lộng lẫy được chọn làm điểm tham quan, nhưng giờ đây công
chúng bị cấm vào vì hiện tại nó đã thành cơ sở của chính phủ, một sự im lặng
trang nghiêm đến nỗi lan toả kể cả khi mặt trời đã lên cao.
Tuy nhiên,
nhà thờ đấy vốn dĩ không một ai tới viếng thăm, thì hôm nay lại có một vị khách
bất thường.
Giữa sự im lặng
làm người ta phải cảm thấy trang nghiêm đó, là tiếng bước chân lớn của ba người,
Tổng thống Mỹ
Joseph Franklin.
Thủ tướng
Anh Leti Cline.
Và tổng bí
thư của Đảng Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, Wan Tairon (Vương Thái Long).
“Nhân tiện cả
hai người đã nghe gì chưa? Về vụ con tiên nữ náo loạn ấy?”
Người đàn
ông điển trai với bộ tóc vàng cùng hàm răng trắng tinh, Joseph Franklin gật đầu
đáp lại.
“Là chuyện
<Thánh Đường> tự ý hành động để thủ tiêu con tiên nữ đó phải chứ? Tôi được
nghe kể là Alfaro-dono của <Nhà Truyền Giáo Đặc Biệt> và biệt đội
<Paladin> được ông ta dẫn đầu đã cố ám sát <Nữ Hoàng Tinh Linh>,
nhưng do sự can thiệp của <Kẻ Dùng Tà Thần> nên họ đã thất bại.”
“Ờ phải, vụ đó
đấy. Lão già đó đã ở nơi đấy và giữ bí mật với chúng ta xong rồi tự ý làm theo
những gì lão ấy muốn. Ông biết cái tên Alfaro chứ? Hắn bị <Kẻ Dùng Tà Thần>
thông nát đít từ phía bên kia của trái đất và đến giờ ý thức của hắn vẫn chưa
trở lại. Haha-. Ắt hẳn là cảm thấy phê tận trời quá nên vẫn chưa hoàn hồn rồi,
quả đúng là một câu chuyện thảm hại từ <Đặc Biệt>-sama hay tỏ vẻ thượng đẳng
trước mặt những ma pháp sư cấp S chúng ta cơ mà.”
Về phía
Tairon người đang cười ha hả từ sự thất bại của <Thánh Đường>, người phụ
nữ trung niên ẩn chứa sự thông minh khó ai có thể tiếp cận, Leti Cline thở dài
một tiếng “Thật thô thiển…”
“Tuy nhiên
thật không thể hiểu được. <Kẻ Dùng Tà Thần> đáng lý ra là rất kém trong
việc cảm nhận ma lực của người khác kể cả là một người bình thường do ma lực của
hắn quá cao. Khó mà tưởng tượng nổi việc hắn tính toán được vị trí tấn công một
cách chính xác của một người ở phía bên kia đường xích đạo.”
“Có lẽ là bởi
sức mạnh của con bé Onjouji. Cô ta ở hiện trường ngay tại thời điểm đó, vì vậy
mà mới có thể tính toán chính xác toạ độ được. Sau đó cô ta chuyển giao thông
tin cho <Kẻ Dùng Tà Thần> đang ở Úc, với sức mạnh của một vị
<Thánh> như cô ta thì chuyện này hoàn toàn là có thể.”
Leti nhíu
mày trước câu trả lời của Joseph và bày tỏ sự khó chịu.
“….Một kẻ có
thể tấn công chúng ta dù có ở bất cứ nơi nào ở thế giới đi chăng nữa nếu hắn muốn
có tồn tại. Thật khủng khiếp làm sao.”
Có một tồn tại
đe doạ đến sự tồn tại của những người đã trở thành lãnh đạo của thế giới sau
khi vượt qua thảm hoạ gây ra bởi Typhon.
Đây là một vấn
đề khó có thể mà ngồi im chịu đựng được.
Ngay cả Joseph
cũng phải tỏ sự đồng ý của mình.
“Vậy sao.
Tuy nhiên….—Chuyện đó cũng chỉ đến ngày hôm nay thôi.”
Joseph rời mắt
khỏi Leti và ngẩng mặt lên.
Thứ ánh sáng
mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ phản chiếu trong mắt ông lấp lánh như những
thiên thần rực rỡ sắc hoàng kim.
Joseph đứng
trước ngai toạ và chạm vào phần bệ đỡ với bàn tay của ông ta.
Ngay tức khắc,
chỗ ông ta chạm vào biến thành một khối hộp lập phương và chìm sâu bên trong với
tiếng đập mạnh, cùng âm thanh chuyển động của sàn nhà nằm dưới bệ ngai toạ trượt
sang một bên.
Một chiếc cầu
thang tiếp tục đi xuống hiện ra.
Phía trước cầu
thang đó chính là nơi mà ba người này đang hướng đến.
Khu thánh vực
nơi đấng cứu thế của họ đang ngủ say.
Đúng vậy. Họ
không tập trung nơi này vào hôm nay không phải là tình cờ.
Cái gai
trong mắt <Chính Phủ Thế Giới Thống Nhất>.
Để đối đầu với
<Kẻ Dùng Tà Thần> đáng kinh tởm kia, họ đã dành ra nhiều năm chuẩn bị
<Kế Hoạch Tạo Ra Chúa Cứu Thế>.
<Đấng Cứu
Thế Nhân Tạo> là thành quả của kế hoạch đã hoàn tất việc chỉnh sửa và họ nhận
được cuộc gọi từ Innocentius rằng [thời gian thức tỉnh đã đến], vì thế họ tập hợp
ở đây để chứng kiến sự thức tỉnh đó.
(Chúng ta đã
phải mất kiên nhẫn chờ đợi bao lâu rồi?)
Trong lúc
đang bước đi xuống cầu thang tối tăm dài đằng đẵng, Joseph lắng nghe tiếng tim
đập liên hồi của mình.
Cho đến thời
điểm hiện tại, <Chính Phủ Thế Giới Thống Nhất> đã đính chính rằng họ là
những người thống trị thế giới này, tuy nhiên vị trí đó không thể được thiết lập
nếu không có sự hợp tác của <Kẻ Dùng Tà Thần> Kamishiro Homura.
Nếu cậu cảm
thấy thích như thế thì <Chính Phủ Thế Giới Thống Nhất> có thể bị cậu huỷ
diệt chỉ trong một ngày, và trên tất cả, trong toàn thể nhân loại chỉ có mình
Homura là đủ sức chống lại Quỷ Vương đến từ Quỷ Giới mà thôi.
Nếu cậu
không tồn tại, thì dù có là chính phủ hay nhân loại đi chăng nữa, cũng không thể
bảo vệ được.
Chính vì như
vậy, họ đã ở trong tình trạng lệ thuộc vào Homura.
Nhưng với sự
thức tỉnh của <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo>, mối quan hệ này có thể được lay
chuyển.
Theo
Innocentius người chỉ đạo kế hoạch này, sức mạnh của <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo>
còn mạnh mẽ hơn cả <Kẻ Dùng Tà Thần> vốn chỉ là một tên phàm nhân.
Nói cách
khác sau khi họ có được <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo> thì sẽ không cần phải phụ
thuộc vào <Kẻ Dùng Tà Thần> nữa.
Họ có thể giết
cậu và nắm giữ sức mạnh thật sự của thế giới này.
Có thể nói
đây chính là ao ước lớn nhất của họ, <Ngũ Đại Lãnh Tụ>.
Lẽ hiển
nhiên mà nói tại sao tim ông ta lại đập mạnh như vậy.
Và khi họ đã
đến nơi sâu nhất của thánh vực dưới lòng đất, nhịp đập đó vượt đến đỉnh điểm.
Giữa khu đại
sảnh nhỏ nơi không một ánh sáng chiếu vào.
Dây cáp và ống
có kích cỡ khác nhau kéo dài ra từ những bức tường xung quanh được lấp đầy bởi
máy móc, hướng về một chiếc bể nước hình trụ.
Bên trong
cái bể lấp đầy chất dinh dưỡng phát ra ánh sáng như đom đóm đó, là hình bóng
cho sự hi vọng của họ sở hữu đôi cánh có thể nhìn thấy được.
“….Vậy ra
chàng trai trẻ này, là <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo> sao?
“Cậu ta thật
đẹp quá…”
Joseph, Leti
và Tairon, cả ba người đều rất ngạc nhiên trước hình mẫu của chàng trai này.
Thật là quá
đỗi xinh đẹp.
Một khí chất
thần thánh vượt qua cả giới tính khiến một người phải cảm thấy như nó được ban
phước cho cậu ta vậy.
Thế nhưng—Tairon
liền để ý khi ông ta nhìn về phía bên trên.
“Oi, mắt cậu
ta đã mở rồi đây này. Chẳng phải cậu ta đã thức tỉnh rồi hay sao hả?”
Đúng vậy.
Đôi mắt của người thiếu niên bên trong bồn chứa nước đã mở khi cả ba người họ đến
rồi.
Tairon tỏ sự
khó chịu.
Sự thức tỉnh
của đấng cứu thế sẽ được thực hiện ở nơi mà mọi thành viên của <Ngũ Đại Lãnh
Tụ> người đã hỗ trợ cho kế hoạch này có mặt.
Đó chính là
lời hứa.
Nhưng sự khó
chịu đó bị dẹp bỏ bởi một người tiếp cận họ từ trong bóng tối.
“Đừng lo lắng
quá. Về mặt vật lý thì cậu ta đã thức tỉnh rồi, nhưng chỉ có vậy thôi. Không có
gì phản chiếu bên trong đó cả, cậu ta không suy nghĩ gì. Ngay lúc này đây cậu
ta không khác gì hơn ngoài một thân xác trống rỗng.”
Người xuất
hiện từ trong bóng tối là một người đàn ông gầy gò tạo ra ấn tượng của một con
rắn xảo quyệt.
Ông ta đến
trước nơi này sớm hơn cả ba, nhà lãnh đạo tối cao của Soviet, Gregorio
Rapustin.
“Ông nói thể
xác trống rỗng sao?”
“Chính xác.
Một thân xác được tạo ra từ máu của thiên thần thu thập từ chính thánh tích
này. Bằng cách khiến cho linh hồn của đại thiên sứ <Michael> cư ngụ ở
trong đó, đấng cứu thế sẽ được thức tỉnh hoàn toàn.”
“Hay nói
đúng hơn tôi nghĩ là việc liên quan đến quá trình này đã được giải thích từ trước
rồi, nhưng tôi tự hỏi là ông có quên một thứ quan trọng như thế này không?”
Tairon thốt
lên một tiếng biểu hiện sự miệt thị đối với Leti người đang trách móc ông.
“I…..IM ĐI MỤ
GIÀ….! Ai mà nhớ được ba cái tiểu tiết đó từng ly từng tý cơ chứ!”
Và sau đó
ông ta đá vào cái bệ của bể chứa nước mà nói.
“Chuyện quan
trọng hơn này, là liệu cậu ta có hữu dụng hay không. Nếu như cậu ta không thể
thắng lại thằng nhãi <Kẻ Dùng Tà Thần>, chúng ta sẽ phải khởi động lại <Kế
Hoạch Một Năm> từ con số không đấy. Tôi không biết đại thiên sứ này mạnh cỡ
nào, nhưng Alfaro người bị thiên sứ nhập lại có thể bị xử lý nhanh gọn trong
lúc thằng nhãi đang bận đối phó Hecatoncheires. Nếu như cậu ta chỉ như Alfaro
thì chuyện này đổ sông đổ bể hết. Liệu vấn đề này có thực sự ổn không đây?”
Tairon ném
câu hỏi về phía Gregorio, nhưng người trả lời câu hỏi đó của ông không phải là
Gregoria.
“Ông lo quá
rồi đấy, Wan Tairon.”
Lộ diện theo
sau Gregorio từ trong bóng tối là một ông già mặc bộ đồ giáo sĩ với chòm râu
dài, Innocentius XVII, ông ta chính là người trả lời.
“Thưa Đức
Ngài…”
“Thần cấp của
<Sức Mạnh> mà thiên thần đó nhập vào <Nhà Truyền Giáo Đặc Biệt và
<Đại Thiên Sứ> chênh lệnh rất rõ ràng. Giống như sự khác biệt giữa <cấp
Tướng Quân> và <cấp Quỷ Vương> vậy. Với lại ngay từ đầu đây không phải
đơn thuần là nhập xác rồi. Tự bản thân Michael-sama sẽ dùng thân xác của đấng cứu
thế nhân tạo và tái sinh trong thế giới này.”
Nếu sử dụng
thân xác dị tật chỉ có thể chứa linh hồn cấp thấp của con người, sức mạnh của một
thiên thần sẽ không thể nào xuất hiện bởi việc chiếm hữu được.
Cho dù phần
mềm có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu năng lực của phần cứng thấp, thì
việc phần cứng không tài nào chuyển động được là lẽ tự nhiên thôi.
Tuy nhiên, đấng
cứu thế nhân tạo đang trôi nổi bên trong chiếc bể chứa nước này được làm từ DNA
phục hồi từ thánh tích làm nền móng, trải qua nhiều giai đoạn—cuối cùng có được
một thân thể xác thịt hoàn chỉnh của một thiên thần.
Nếu đây được
sử dụng như một phần cứng, vậy phần mềm chính là <Đại Thiên Sứ> có thể đạt
đến công suất một trăm phần trăm. Đó là điều mà Innocentius khẳng định.
“Không quan
trọng <Kẻ Dùng Tà Thần> có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, ngay từ đầu hắn chỉ
là con người. Hắn sẽ không thể địch lại Michael-sama người sẽ xuất hiện chiếm hữu
với toàn bộ sức mạnh. Nếu như ông có thời giờ lo lắng vô bổ vậy tốt hơn liệu mà
nhanh chóng sắp xếp chuẩn bị đi. Từ đây <Cổng Thiên Giới> sẽ được mở ra…chúng
ta sẽ triệu hồi Michael-sama đến từ thiên đàng.”
“………-!”
Nghe theo mệnh
lệnh của Innocentius, biểu cảm của ba người trừ Tairon liền trở nên nghiêm túc
và họ phân tán qua năm chiếc bệ quanh bể chứa nước.
“Chậc-. Nếu
thứ chui ra chỉ là một con ruồi nhặng thì tôi sẽ không chấp nhận đâu nhé.”
Tairon tuy
là một kẻ bạo lực, nhưng ông ta đồng thời cũng là một kẻ xảo quyệt.
Vì lợi ích
hiện tại của bản thân nhằm đối phó <Kẻ Dùng Tà Thần>, không có cách nào
khác ngoài việc sử dụng sức mạnh tương tự của thần.
Không còn
cách nào ngoài mượn sức mạnh của thiên giới…một vị chúa khác hẳn với một tà thần.
Bởi vì ông
ta hiểu chuyện đó, ông ta bước lên đỉnh chiếc bệ kèm theo với lời đe doạ.
Theo sau đó,
Innocentius di chuyển đến vị trí đã định cuối cùng—
--Và nó bắt
đầu.
“Chiêm ngưỡng đi, vì Chúa đang giáng thế.
Tất cả đều sẽ thấy, những kẻ đã đâm người cũng không ngoại lệ.
Toàn thể
sinh linh của vạn tộc trên thế gian này sẽ phải khóc than.
Ôi, Chúa.
Chúa nói: Ta
là khởi đầu (Alpha), ta là kết thúc (Omega).
Hiện tại,
quá khứ, đấng toàn năng đã ở đây, bây giờ và mãi mãi—“
<Ngũ Đại
Lãnh Tụ> đang đứng trước chiếc bệ để cầu nguyện hình thành nghi lễ cầu nguyện
theo ngôn ngữ đất nước của họ.
Đó là những
lời tiên tri đã được ghi chép lại ở cuối kinh Tân Ước.
Nó là những
lời từ Sách Khải Huyền của Johannes.
Lời cảnh báo
về sự huỷ diệt của mọi thứ đã được tiên tri dự báo sẽ xảy ra trong tương lai.
Và sau đó—là
sức mạnh đến từ thiên đường giáng thế cứu rỗi khỏi sự huỷ diệt.
“Thiêng
liêng, thiêng liêng, thật thiêng liêng. Chúa là đấng toàn năng, đã, đang và mãi mãi —“
“Ngày ấy sẽ
đến, bảy vị sứ giả mang theo bảy chiếc kèn.
Tiếng kèn của
thiên sứ đầu tiên cất lên.
Và rồi, băng
và lửa hòa trong máu đỏ hóa thành mưa trút xuống thế gian.
Một phần ba
đại địa rực cháy, một phần ba cây cối bị thiêu rụi, toàn bộ cỏ xanh trở thành
tro tàn.
Tiếng kèn của
thiên sứ thứ hai cất lên.
Và rồi, thứ
gì đó tưởng chừng như một ngọn núi khổng lồ cháy bừng trong lửa bị ném vào đại
dương.
Một phần ba
biển cả nhuốm màu máu, một phần ba sinh vật biển chết đi, một phần ba tàu thuyền
chìm sâu xuống đáy.”
Nói tóm gọn,
đây chính là khúc ca khải huyền của sự cứu rỗi.
Họ đọc lên
và ca tụng nó, khẩn cầu ao ước thực hiện lời hứa của vị chúa vĩ đại.
Lời hứa đã
được khắc sâu trong quyển sách, nấc thanh âm của họ là một thứ giọng nói không
ra tiếng đã bị che giấu.
Khải huyền
này chính là nghi lễ cầu nguyện cho cánh cổng ngăn cách trời đất, giữa sự cứu rỗi
và huỷ diệt, và giữa nhân giới đang hướng đến sự suy tàn và thiên đường, được mở
ra.
“Chớ niêm
phong những lời tiên tri trong sách này, vì thì giờ đã gần đến.
Kẻ nào bất
công, cứ tiếp tục bất công, kẻ nào ô uế, cứ tiếp tục ô uế, kẻ nào công bằng,
hãy tiếp tục làm điều công bằng, kẻ nào là thánh, hãy tiếp tục làm thánh.
Ta sẽ đến mau
chóng, và đem phần thưởng theo với ta, để trả cho mỗi người tùy theo công việc
họ làm.
Ta là Alpha
và Omega, là khởi đầu và sự kết thúc.”
Nghi lễ cầu
nguyện đi qua vài chiếc ống cộng hưởng từ phía sâu dưới lòng đất, được khuếch đại
và phóng đại lên, vươn tới nhắm chính xác vào vị trí cao nhất hiện tại dưới bầu
trời của Vương Cung Thánh Đường của thánh Peter.
Ao ước đến
tai thượng đế vượt xa hơn cả ánh sao và gần hơn cả người láng giềng.
Và rồi ngay
khi nghi lễ cầu nguyện được tiến triển, thân thể của vị thiên sứ bên trong bể
chứa nước bắt đầu toả ánh vàng.
Phành phạch,
phành phạch, cứ như thế, nhanh như thể tiếng rầm rầm của mặt đất đập vào tai của
mọi người phát ra từ bên trong lớp kính acrylic đã được gia cố.
Trước đó
không chỉ riêng không khí mà mặt đất cũng bắt đầu rung động.
Các thiết bị
quá tải nhiệt hết cái này đến cái khác và chập mạch.
Nhiều cụm
dây cáp bị vặn vẹo trong khi tán xạ tia lửa.
Từ các bệ được
kết nối trực tiếp với ngũ long mạch, cuồng phong (ma lực) có thể nhìn được bằng
mắt thường thổi lên một cách hung bạo.
Và cuối cùng—
“““Thưa
chúa, con cầu người tới! Nguyện ơn đức người sống cùng các thánh đồ!”””
Khoảnh khắc
kết thúc của nghi lễ cầu nguyện đã được cất lên.
Với xác thịt
của thiên thần ở trung tâm, một vụ nổ pha lẫn âm thanh của ánh sáng và ma thuật
liền bộc phát.
Khu đại sảnh
được nhuộm bởi thứ ánh sáng chói loá, tất cả mọi thứ, bao gồm cả màu sắc lẫn âm
thanh bị thổi bay đi.
Và ngay sau
đó, khi sự huỷ diệt đã qua đi, cuối cùng năm người mở mắt ra…thứ ở ngay trước mắt
là,
Một bể chứa
nước đã vỡ nát…..trống trơn còn sót lại.
“Ca…ái éo gì!?”
“O, oi, chuyện
gì vừa xảy ra vậy!? Chẳng có gì ở đây hết!”
“Đừng nói với
tôi, là nó đã nổ thành nhiều mảnh vụn rồi đó nhé….”
Leti, Joseph
và Tairon tái mặt trước cảnh tượng ở ngay trước mặt mình và tỏ vẻ bối rối.
Đó là lẽ tự
nhiên.
Vị đấng cứu
thế sẽ xuất hiện từ chính nghi lễ này là con át chủ bài duy nhất của họ.
Với quân át
chủ bài đã nổ thành nhiều mảnh như thế….là không phải chuyện tốt đẹp gì cho
cam.
Thế nhưng—Đó
là sự lo lắng không cần thiết.
Lý do bởi
vì,
“Không…Ở
phía trên cơ.”
Gregorio
tương đối bình tĩnh trong số các thành viên và ngẩng đầu ông ta lên.
Ngay phía
bên trên của chiếc bể đã vỡ, một cái lỗ lớn bị đục khoét ra.
Chiếc lỗ đó
xuyên qua lớp vỏ nhiều lớp va xuyên thẳng qua cả thánh đường.
Ánh sáng
trên trời bị phá vỡ, và tia nắng chiếu rọi xuống tận mặt đất.
Không có sai
lầm gì, đây là bằng chứng cho thấy một thứ gì đó đã bay ra khỏi mặt đất lên bầu
trời.
Cả năm người
vội vã rời khỏi mặt đất và đuổi theo thứ đó.
Và rồi—
….Cả năm người
sử dụng chiếc cầu thang của người dọn rác và đi đến mái nhà Thánh Cung của
Thánh Peter, thấy rõ điều đó.
Cây thánh
giá đứng trên đỉnh mái nhà của Thánh Cung của Thánh Peter.
Đứng bên cạnh
đó…là một cậu trai trẻ trần như nhộng.
Làn da trắng
sáng mờ nhạt ngay cả dưới ánh nắng ban ngày.
Mái tóc bạc
lấp lánh bởi ánh mặt trời.
Và, đôi cánh
trắng thuần mọc ra từ phần xương bả vai.
Không thể lẫn
đi đâu được, đó chính là người thiếu niên đã ở trong bồn chứa nước cho đến tận
bây giờ.
Cậu ta không
quay lại nhìn về phía năm người đang đuổi theo họ, cậu chỉ đơn thuần nhìn thẳng
về phía bầu trời mà quay lưng lại về phía họ.
Xung quanh cậu,
đó là những chú chim bồ câu được nuôi ở vườn Vatican tụ tập lại với nhau.
Cảnh tượng
đó….thật quá đỗi linh thiêng như thể đó là một bức tranh vẽ tôn giáo vậy, mỗi
người trong số năm người chạy đuổi theo cậu không khỏi hít lấy một hơi.
Nhưng họ
không thể cứ mê mẩn như thế mãi được.
Họ đều phải
xác nhận chuyện đó.
Rằng nghi lễ
của họ có được thực hiện thành công hay không.
Người phá vỡ
sự im lặng đó là người giám sát, giáo hoàng Innocentius.
Trong khi
ông ta cố trụ vững cơ thể già cỗi bằng cây gậy của mình, ông bước tới vài bước
trên chiếc mài nhà không ổn định và tiếp cận cậu trai.
Những con
chim bồ câu vỗ cánh một cách ồn ào và bay ra khỏi nơi đó.
Nhưng
Innocentius không mảy may bận tâm,
“Michael-sama…có
phải là ngài đó không?”
Ông hỏi cậu.
Từ đó, cậu
cuối cùng cũng chịu hướng ánh nhìn của mình về phía Innocentius và những người
khác.
“““………!?”””
Ngay lập tức,
tất cả bọn họ á khẩu vì ngạc nhiên.
Đó là bởi vì
cậu ta….đang không ngừng rơi xuống những giọt nước mắt lớn từ đôi mắt lưu ly của
cậu.
Và rồi, thậm
chí không thèm lau đi những giọt nước mắt đó, cậu bắt đầu nói.
“Ta có thể
nghe thấy được. Tiếng la thét của hoa cỏ đã bị thiêu đốt thành tro. Tiếng hét của
biển cả bị đầu độc. Tiếng gào thét của những đứa con của chúa bị nhục hình. Và tiếng
rên rỉ đau đớn lẫn khóc thương của hành tinh này bởi mọi điều bất nghĩa đó. Với
một thân thể xác thịt như thế này, và hình thành nên một sinh mệnh duy nhất
trong thế giới….chúng thổi vào con tim của ta như gió lạnh mùa đông vậy.”
Trong giọng
nói thốt ra từ đôi môi đang run rẩy đó tràn đầy sự cảm thông và lòng vị tha.
“Người phụng
sự của Chúa, Innocentius. Hãy đến đây.”
“V…vâng-!”
Được gọi lên
bằng giọng nói thanh nhã, Innocentius trèo lên chiếc mái nhà không ổn định.
Nhưng hành động
này là bất khả thi với cơ thể già nua của ông ta.
“――!”
Trên đường
đi, gió thổi khuấy động chiếc áo linh mục của Innocentius.
Cơ thể già
nua của ông không có sức mạnh nào mà chống đỡ được.
Tư thế của
Innocentius bị sụp xuống—
Thế nhưng,
cơ thể của ông ta không ngã.
Đó là bởi
vì, cậu trai đó đã nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể già nua đó chỉ với một cử động nhẹ
như thể đang nép sát vào ông vậy.
Và rồi cậu
ôm chặt lấy cơ thể của Innocentius, nói lời cảm ơn với Innocentius bằng một giọng
nói thấm đẫm nước mắt.
“….Ngươi đã
làm tốt lắm. Ngươi đã thực sự cố gắng kiên nhẫn chịu đựng chờ đợi đến ngày hôm
nay. Tuy nhiên mọi thứ đã ổn rồi. Giờ đây ngươi có thể đón chào sự kết thúc của
chính thời gian loạn lạc này. Chúng ta và cha của thiên giới, sẽ chắc chắn đem
đến sự cứu rỗi cho cả nhân loại. Dù gì đi nữa đó chính là lí do cha đã gửi ta đến
vùng đất này đây.”
“Ô, ôôôôôô….-!”
Những lời đó
khiến cho cơ thể của Innocentius phải run rẩy, nước mắt chảy ra từ hàng mi khô
héo của ông.
Đó là bởi vì
những lời đó chứng tỏ rằng cậu trai này chính là người mà ông ao ước.
Đó cũng là
lúc những người khác theo dõi từ xa hiểu được.
Sự linh
thiêng có thể cảm nhận từ cậu.
Sự hiện diện
đó thật chói loá.
Chính xác mà
nói cậu trai đó xứng đáng được gọi bằng thiên thần.
Đúng vậy….buổi
lễ của họ đã thành công mỹ mãn.
Cậu thiếu
niên đang ở đây ngay hiện tại chính là một thiên sứ phục vụ chúa được tôn thờ bởi
<Thánh Đường>.
Bên trong cậu
là chủ sở hữu của sức mạnh và quyền năng đứng trên cả vạn vật, <Đại Thiên Sứ>
Michael.
Và khi
Michael tách rời khỏi cơ thể của Innocentius, cậu hướng về phía bốn người còn lại
rồi bày tỏ lòng cám ơn với họ.
“Tất cả các
ngươi nữa. Các ngươi đã làm rất tốt cho đến ngày này vì mục đích cứu rỗi cái thế
giới mục nát đây. Chắc chắn thiên phụ sẽ trọng thưởng xứng đáng cho toàn bộ các
ngươi.”
Nghe thấy vậy,
Tairon bước tới một bước và mở miệng.
“Điều ước của
chúng tôi chỉ có một thôi. Thống trị thế giới này bằng chính đôi tay của mình!
Chúng tôi nhất định sẽ không trao nó cho bọn quỷ hay <Kẻ Dùng Tà Thần>
đâu! Liệu ngài có thể ban nó cho chúng tôi được không?”
Michael gật
đầu đồng ý đáp lại không chút lưỡng lự.
“Tất nhiên rồi.
Thế giới này sẽ là thế giới chỉ dành cho các ngươi, hỡi con người. Để trao trả
lại tất cả về bàn tay của con người, thiên phụ đã gửi ta đến nơi này.”
Không có sự
giả dối trong giọng nói đó.
Không, ngay
từ đầu thì tồn tại mang tên <Thiên Sứ> đã không nói dối rồi.
Họ không phải
là tồn tại có thể làm thế.
Ắt hẳn bởi vậy,
mà không có một chút ô uế hay do dự nào trong những lời nói của cậu, đôi tai của
năm người, và trái tim của họ thấm đẫm sự thật họ có thể hiểu được.
Không còn
nghi ngờ gì nữa, cậu trai này chính là đồng minh của họ.
Và rồi
Michael người thể hiện mình là đồng minh của nhân loại một lần nữa quay lưng về
phía Innocentius mà hỏi.
“Ta không thể
chịu đựng phải nghe tiếng đau đớn rên rỉ của hành tinh này thêm một lần nào nữa.
Chúng ta phải hành động kịp thời ngay vì sự cứu rỗi của nhân loại. Hỡi người phụng
sự của chúa, Innocentius. Ngươi đã chuẩn bị cho vấn đề nói trên chưa?”
Innocentius
lau đi nước mắt bằng tay áo của ông đáp lại.
“Tất cả mọi
thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng không sót một thứ. Xin ngài hãy để nhiệm vụ ở
nhân giới lại cho chúng tôi….!”
Ông ta trả lời
lại bằng một giọng điệu trẻ trung và mạnh mẽ đến khác thường.
Michael nở ra
nụ cười trước câu trả lời đó và cảm ơn ông ta.
“Hỡi người
phụng sự của chúa. Ta chân thành cảm ơn sự cống hiến của ngươi.”
Sau đó
Michael khẽ ngậm miệng lại, hướng ánh nhìn về phía bầu trời phía đông và nói.
“Vậy hãy đi
thôi nào. Trao trả lại thế giới này cho bàn tay những đứa con của chúa một lần
nữa đang ngập tràn ánh sáng.”
Ngọn lửa phẫn
nộ bùng cháy trong mắt của Michael người vừa nói lời tuyên bố đó.
Hướng đến của
ánh mắt giận dữ đó….chính là vùng đảo quốc ở miền viễn đông.
Ở nơi đó….là
<Kẻ phản bội> đã kí kết giao ước với ác thần.
Sau khi đón
nhận ý chí này của Michael, Innocentius đưa ra mệnh lệnh cho bốn người còn lại
đang ở nơi đấy.
“Thông báo đến
toàn thể quân đội quốc gia đang đứng dưới lá cờ của <Ngũ Đại Lãnh tụ>. Kể
từ bây giờ <Reconquista (Đại Chinh Phạt Miền Viễn Đông> chính thức khởi
hành!”
Ngay chính
khoảnh khắc này, một trật tự thế giới mới thiết lập bởi <Chính Phủ Thế Giới
Thống Nhất> được mở ra. Giai đoạn cuối cùng của <Kế Hoạch Một Năm> được
tạo ra vì mục đích đó, <Reconquista> bắt đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét